Đêm khuya tĩnh mịch, gió buốt đẩy xô tiếng còi xe cứu thương vang vọng. Giang Tuấn được đưa tới bệnh viện, gương mặt anh tái xanh, tay chân co cứng như một xác chết. Sau khi được tiến hành cấp cứu anh được chuyển về phòng bệnh thường nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại.
Trên chiếc giường trắng toát, người đàn ông từng một thời lãng tử kiêu ngạo nhắm chặt mi mắt như muốn chối bỏ thế giới, nguồn sống đã mất đi rồi nên bản thân chẳng còn điều gì nữa để thiết tha.
…
Tiếng kéo cửa lọt vào màng nhĩ, hơi sương lạnh lẽo phả vào trong căn phòng nhỏ, mí mắt Giang Tuấn khẽ nâng, ánh nhìn lập lòe như bị ai che lại. Anh đưa tay lên dụi mắt, kim tiêm dẫn dịch truyền đâm sâu vào thịt làm anh đau.
- Tỉnh rồi à? Cơ thể của cậu bị suy nhược nặng lắm đấy, nếu cứ tiếp tục như thế thì cả thần tiên cũng không cứu được cậu đâu.
Diệp Nam Thành kéo rộng cửa sổ, gió lạnh sáng sớm kéo theo mưa phùn lùa vào khiến bản thân anh cũng muốn rét run.
- Kiều Lệ đâu?
Kim tiêm đã bị Giang Tuấn ném đi nằm trơ trọi dưới nền gạch, anh chống tay khó khăn ngồi dậy đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này của anh làm Diệp Nam Thành vô cùng ray rứt, anh dựa lưng vào tường, cố gắng đánh thức cơn ác mộng của con người nặng tình kia.
- Đừng tìm nữa, cậu biết rõ cô ấy không có ở đây mà.
Mắt hạnh đang đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-can-chan-tinh-de-yeu-em/2478829/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.