Tám giờ tối Kiều Lệ leo lên chiếc xe đạp điện của con trai dì Lý, cậu nhóc mười sáu tuổi nói cười suốt dọc đường không biết mệt, cho tới khi cậu dừng xe trước cánh đồng hoa cỏ lau mà Kiều Lệ đã nói thì bỗng dưng im bặt không dám lên tiếng nữa.
- Cảm ơn em nhé, lát nữa chị sẽ tự về.
- Chị à! Chị vào trong đó làm gì vậy? Đồng không mông quạnh thế này nguy hiểm lắm, có cần em đi với chị không?
Cậu hỏi thế, nhưng gai ốc đã nổi khắp người, mắt đảo tứ hướng, nước bọt cũng nuốt liền mấy ngụm.
Kiều Lệ nhìn dáng vẻ sợ sệt của cậu nhóc mà phì cười, cô giơ giỏ đồ cúng lên trước mặt cậu, thản nhiên trả lời:
- Chị đi viếng mộ, em muốn đi cùng không?
Nghe cô nói xong hai mắt cậu nhóc trợn trắng, hàm răng run cầm cập lắp bắp dặn dò cô cẩn thận rồi vội vàng quay xe chạy trối chết.
Đêm giao thừa bầu trời âm u, trăng sao chẳng có. Kiều Lệ soi đèn pin điện thoại, chen vào giữa hàng hoa cỏ lau đang mùa tươi tốt, con đường này lâu ngày chẳng có ai ghé đến nên những bụi cỏ mới đã giăng kín lối đi. Cô cẩn thận ôm lấy bụng mình, dò dẫm từng bước chân tiến vào bên trong, ba ngôi mộ đất đã ở ngay đằng trước, nhưng những chấm đỏ xuất hiện trước mộ khiến cô giật mình dừng lại để căng mắt nhìn.
Là gì vậy?
Ba nén nhang! Là ai đã cắm?
Ở đây là cánh đồng hoang, lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-can-chan-tinh-de-yeu-em/2478827/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.