Chương trước
Chương sau
" Trận đấu bắt đầu!"

"Ào ào..."

Khi tuyên bố trận đấu bắt đầu, đại đa số mọi người chạy nhanh qua, đường phố vốn trống trải nhất thời đầy người, trước mặt mỗi sạp đều đứng đột nghịt.

" Bộ Tranh, nhường cho bọn họ chen chúc trước, chúng ta chờ một chút rồi đi..." Thượng Quan Tiểu Muội nói, bình thường thời gian này, người có thực lực như Tích Mễ, đều chờ tại chỗ, bởi vì ăn nhanh cũng vô dụng, ăn hết mới là trọng yếu nhất.

Để cho đám người đó chơi trước đi, chờ đến khi vơi bớt là lúc xuất động của những người này.

Thượng Quan Tiểu Muội vào lúc này lại phát hiện, Bộ Tranh đã biến mất khỏi vị trí ban đầu, cũng không biết Bộ Tranh đi qua bên kia đường lúc nào.

"Tiểu Muội, lần này ngươi nhất định đã nhìn lầm người, lần này ta có đồ chơi rồi." Tích Mễ cười lớn, nàng đang nói đến chuyện cá cược với Bộ Tranh, theo nàng nhận định, Bộ Tranh lần này nhất định phải thua.

"..."

Bộ Tranh không biết tình huống bên này, hắn chỉ biết là vào lúc mọi người chạy đi, hắn cũng phải đi, mà hắn còn chạy ở hàng đầu, rất nhanh chiếm một chỗ ngồi trước một cái sạp, bắt đầu ra sức ăn, một mực ăn, tạo thành một trận đấu vô tiền khoáng hậu.

Thời gian từng chút một trôi qua, sau khi qua khoảng một khắc đồng hồ, rất nhanh đã có người vì ăn không nổi rời khỏi nơi thi đấu, kế tiếp, người bỏ cuộc ngày càng nhiều, giờ Mùi một khắc, hơn phân nửa đã bỏ cuộc, mà sân thi đấu cũng bắt đầu vắng vẻ.

"Bắt đầu rồi, đi ăn thôi." Vào lúc này Tích Mễ rốt cục xuất động, ăn qua từng sạp, dù nàng ở đâu thì người vây xem không ít.

Vào lúc này, Tích Mễ hoàn toàn không quan tâm xem Bộ Tranh đang ở đâu, những người thi đấu bên cạnh nàng cũng không để ý, dù sao nàng cho rằng Bộ Tranh nhất định là phải thua.

Trong số những người này, cũng chỉ có Thượng Quan Tiểu Muội còn đang tìm Bộ Tranh, chỉ có điều nàng quả thật quá bé, căn bản nhìn không thấy, chỉ có thể đi theo đám người Tích Mễ ăn qua từng sạp, nếu Bộ Tranh đang ngồi ăn, vậy nhất định sẽ gặp mặt.

Quả nhiên, Thượng Quan Tiểu Muội rốt cục nhìn thấy Bộ Tranh đang say sưa ngồi ăn thịt nướng trước một cái sạp.

Vẫn còn đang ăn, chứng tỏ hắn ít nhất còn có sức chiến đấu, không tệ không tệ.

Thượng Quan Tiểu Muội cũng không lập tức đi qua, chờ Tích Mễ ăn xong chung quy sẽ gặp nhau, đến lúc đó lại chào hỏi cũng không muộn, chỉ cồn Bộ Tranh vẫn đang ăn, đây là thực lực.

Kết quả, khi đến cái sạp Bộ Tranh ngồi ăn, Bộ Tranh như cũ còn đang ăn thịt nướng, điều này làm cho Thượng Quan Tiểu Muội có chút kỳ quái, lúc nàng nhìn thấy Bộ Tranh, Tích Mễ cách nơi này vài sạp, như thế nào Tích Mễ ăn nhiều như vậy rồi, Bộ Tranh vẫn còn đang ăn ở nơi này.

Đây là thuyết minh Bộ Tranh ăn chậm hơn Tích Mễ sao? Không đúng, coi như Bộ Tranh ăn chậm, cũng không thể chậm đến trình độ này, căn cứ theo quan sát của nàng, Bộ Tranh ăn cái gì cũng nhanh, tốc độ không thua kém Tích Mễ.

" Bộ Tranh, cuối cùng tìm được ngươi, ngươi ăn được bao nhiêu sạp rồi?" Thượng Quan Tiểu Muội đi tới phía sau Bộ Tranh hỏi, bất kể nói thế nào, hỏi thành tích của Bộ Tranh trước rồi nói sau.

"Bao nhiêu sạp ư? Ta mới chỉ được một sạp này, thịt nướng của sạp này đích thực không tồi, hình như là thịt yêu thú quý hiếm, ăn vào khiến toàn thân trên dưới rất sảng khoái." Bộ Tranh ăn xong một khối thịt mới hồi đáp.

"Cái gì? Ngươi mới chỉ ăn được một sạp, chẳng lẽ từ lúc bắt đầu thi đấu tới giờ ngươi luôn ở đây ư? Chẳng lẽ vẫn chưa lấy được con dấu?" Thượng Quan Tiểu Muội kinh ngạc nói, 
những lời nói Bộ Tranh khiến nàng hơi kinh ngạc.

Cũng đúng, Bộ Tranh từ lúc bắt đầu không thấy bóng dáng, dù thế nào cũng đã có thể ăn được mấy sạp, nếu như nói không lấy được con dấu, cũng không có khả năng, bởi vì hiện tại số người dự thi đã giảm đi không ít.

Vì sao hắn một sạp cũng không ăn hết chứ?

"Ngươi thật sự quá yếu, còn đòi so ăn với ta gì chứ." Tích Mễ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp phán một câu.

"Trước đó ngươi ở đâu, đã lâu như vậy rồi." Thượng Quan Tiểu Muội rất nghi hoặc.

"Ta đều ở đây a, từ lúc bắt đầu đã ở chỗ này, thịt nướng nơi này rất không tồi, ăn rất ngon, mà thôi, ăn xong rồi." Bộ Tranh nhìn nhìn sạp, "Lão bản, cho ta một dấu, ta ăn xong rồi.

"Cho ngươi..." Lão bản ngơ ngác nhìn Bộ Tranh, từ lúc bắt đầu tới giờ, vẻ mặt của hắn luôn dại ra như vậy.

"Tốt lắm, được một con dấu." Bộ Tranh cầm mảnh giấy, đi tới sạp bên cạnh.

Thượng Quan Tiểu Muội còn đang suy ngẫm lời nói của Bộ Tranh, cái gì gọi là vừa bắt đầu là ở chỗ này, hơn nữa luôn ở nơi này? Rất nhanh, nàng liền minh bạch ý tứ của hắn.

" Lão bản, nhanh bày thức ăn lên, không còn thịt nướng nữa kìa, ta phải tiết kiệm thời gian đó." Tích Mễ nhắc nhở lão bản đang dại ra.

Giờ phút này, phía trên sạp không còn miếng thịt nướng nào, nàng tự nhiên phải yêu cầu lão bản bày đồ ăn ra, nhưng mà lão bản mãi mà chẳng có động tĩnh gì.

"Ây, lão bản!" Tích Mễ hơi nổi giận.

"Cái gì?" Lão bản kia giống như mới kịp phản ứng, hỏi một câu.

"Nhanh bày đồ ăn ra, ta còn đang thi đấu." Tích Mễ nhịn xuống nói.

"Thật ngại quá, hết rồi." Lão bản trầm mặc một hồi, sau đó nói một câu, khiến cho Tích Mễ trực tiếp nổi bão.

"Cái gì? Hết rồi? Hết rồi là có ý gì? Nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi không chuẩn bị chút nào sao, ngươi sao có thể tới đây tham gia hoạt động vậy." Tích Mễ bắt đầu chất vấn, nàng nghĩ rằng lão bản đang nói đùa, hoặc là lão bản này rất vô trách nhiệm, không chuẩn bị đầy đủ thức ăn.

"Ta chuẩn bị chứ, đồ ăn của ta đủ cho hai trăm người ăn." Lão bản nói.

Hai trăm phần, đó là đủ rồi, người tham gia tuy rằng vượt qua số lượng này, nhưng không cớ khả năng mỗi người đều tới ăn ở sạp này, rất nhiều người giữa đường đứt gánh, có thể ăn hết một trăm phần đã là rất không tồi, cho nên đây hẳn khổng phải là lỗi của lão bản, nhưng vì sao lại không còn chứ?

"Ngươi đang nói dối, đừng nói với ta, sạp của ngươi vừa vặn bị hai trăm người tới ăn." Tích Mễ nói.

"Không đến, hôm nay dù rất nhiều ngươi nhưng đại khái chỉ hơn một trăm người, tuyệt đối không có hai trăm người." Lão bản lắc đầu hồi đáp.

"Nếu như thế, vậy ngươi nói cho ta biết, số còn lại đâu? Đồ ăn của ngươi thật sự đủ cho hai trăm người ăn sao?" Tích Mễ tiếp tục chất vẫn lão bản.

"Tuyệt đối chính xác, ta chuẩn bị hai trăm phần, hai trăm người mỗi người ăn một phần." Lão bản kiên quyết nói.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi nói hết đồ ăn rồi là ý gì?" Tích Mễ hỏi, không rõ lão bản có ý gì, rõ ràng nói mình chuẩn bị hai trăm phần, có nói tuyệt đối chưa đến hai trăm người tới ăn, vậy nguyên nhân là ở đâu?

Thật sự rất mâu thuẫn, giải thích đá nhau chan chát.

Lão bản lắc đầu, cười khổ nói : Nếu như nói, hai trăm người mỗi người ăn một phần, bây giờ ta đây sẽ còn lại rất nhiều."

"Ý của ngươi là... Chẳng lẽ nói..." Thượng Quan Tiểu Muội đột nhiên minh bạch lời nói của lão bản, lời nói của lão bản không hề mâu thuẫn, tuyệt đối không mâu thuẫn.

"Đúng, là có người ăn không chỉ một phần, hắn ăn sạch toàn bộ..." Lão bản nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.