Chương trước
Chương sau
Diệp Húc cất tiếng cười to, bí ẩn quấy nhiễu mình bấy lâu nay cuối cùng giải quyết dễ dàng, thay vào đó là càn khôn sáng sủa, đại đạo tiền đồ, khiến hắn nhìn đến những tầng tu luyện càng cao hơn của mình.

Chú chồn Hoa Hồ căm giận cào cào móng vuốt với hắn, sau đó tủi thân nhìn về phía Tô Kiều Kiều, ai oán kêu: "Kít kít…" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mấy ngày nay, nó phát hiện trong lòng nữ chủ nhân có thêm một nhân vật còn quan trọng hơn nó, ném nó sau đầu, bởi vậy con vật nhỏ bé này thù hận Diệp Húc không thôi, đôi mắt chuyển tới chuyển lui, tính tính toán toán chiếm lại địa vị vốn có của mình.

Diệp Húc làm như không thấy, rung rung áo lam, cất bước đi tới đi lui trong phòng, tựa như một thiếu niên đại nho đọc đủ thứ thi thư, trầm ngâm nói: "Thiên huyền địa hoàng, vũ trụ hồng hoang, đại nhật doanh mãn, thần túc liệt trương. Đoạn này sai rồi, âm dương tương sinh, nhật nguyệt cùng ra, có nhật không nguyệt, sao có thể không tẩu hỏa nhập ma…"

Đoạn này là vài câu trong khúc mở đầu tổng cương của Bàn Vương Khai Thiên Kinh, là tác phẩm tâm đắc của Diệp Húc. Nhưng sau khi biết được Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh, hắn mới ý thức được, Bàn Vương Khai Thiên Kinh của mình ở trên tổng cương thiếu quá lớn.

Ở trong mắt Tô Kiều Kiều, Diệp Húc chầm chầm bước từng bước, thế giới sau lưng chợt yên lặng, thế giới đóng kín, chỉ còn lại thanh trọc nhị khí, chia ra làm hai loại màu sắc đen và vàng.

Hắn trường ngâm nói: "Thiên huyền địa hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hạ qua đông đến, thu lui đông giấu. Nhuận dư thành tuế, luật lữđiều dương. Vân đằng trí vũ, lộ kết thành sương, kim sinh lệ thủy, ngọc xuất côn cương. Hải mặn sông nhạt, lân tiềm vũ tường…"

Thiên huyền địa hoàng từ trong miệng Diệp Húc thốt ra, dường như có được uy năng lớn lao, chỉ thấy ở giữa Huyền Hoàng khí, một gốc cây xanh xanh giống như phá đất mà ra, mọc rễ nảy mầm, nhanh chóng sinh trưởng, càng lúc càng to khỏe.

Rễ của ngọc thụ đâm vào trong trọc khí, có hàng vạn cái, lá cây như tay của người khổng lồ, nâng thanh khí lên, chỉ nghe lôi đình oanh động, đất trời tách ra, thanh khí bay lên, trọc khí hạ xuống, một thế giới từ từ sinh ra.

Diệp Húc phun ra bốn chữ vũ trụ hồng hoang, chỉ thấy ngôi sao xuất hiện, trụ quang lưu chuyển, mặt đất càng lúc càng rộng lớn, bầu trời càng ngày càng cao xa, tựa như thế giới vũ trụ hồng hoang thời viễn cổ.

Bốn chữ nhật nguyệt doanh trắc này khiến thế giới của hắn xuất hiện một mặt trời, Kim Ô kéo mặt trời bay, mọc đằng đông lặn đằng tây, khi đến giữa thế giới, kim ô liền dừng lại nghỉ tạm trên ngọc thụ, bởi vậy thời gian giữa trưa dài hơn.

Mặt trời lặn xuống, ánh trăng mọc lên, thỏ ngọc ngọc thiềm ở ngoài Nguyệt cung lạnh lẽo, chạy nhảy trong vầng trăng này, đi đến giữa trời thì mặt trăng treo trên ngọn cây.

Trời lên trăng xuống, trăng mọc trời lặn, bởi vậy mới có phân chia ngày đêm, xuân hạ thu đông, thế giới của Diệp Húc cũng có bốn mùa rõ ràng, xuân sinh thu lui, bách thú hạ ra đông nấp, bởi vậy mới có hạ qua đông đến, thu lùi đông nấp.

Nhuận dư thành tuế, luật lữđiều dương khiến thế giới của hắn chia thành mười hai tháng, tích nhuận dư mấy năm lại thành một tháng, bởi vậy thi thoảng có một năm sẽ có mười ba tháng, trong thế giới tiếng tiên nhạc vang lên, tiếng nhạc từng trận, âm dương điều hòa.



Đến tận đây, Bàn Vương Khai Thiên Kinh dung nạp Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh của Diệp Húc cuối cùng tiểu thành, tái tạo lại thế giới, trừ bỏ nỗi lo tẩu hỏa nhập ma.

Về phần cảnh tượng mười mặt trời cùng ra kia cũng bị hắn hợp lại thành một mặt trời, mười con Tam Túc Kim Ô nhập lại thành một con.

Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh của Hàn Nguyệt cung đủ để chống lại Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh, nhật nguyệt cộng tế, điều hòa âm dương. Tuy mười mặt trời hợp lại thành một, uy năng càng hơn trước đây, nhưng có trăng sáng tương tể tương sinh, đủ để cân bằng dương khí quá thịnh trong thế giới của hắn, khiến hắn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Thế giới sau khi hắn tái tạo lại lại càng vững chắc hơn trước đây, nguyên thần cũng khôi phục trạng thái toàn thịnh, thậm chí còn hơn trước đây một bậc.

Thân thể, hồn phách, thần thức, tử phủ, đan điền của hắn đều được gia cố, khiến thực lực của hắn so với trạng thái toàn thịnh lúc đầu, thậm chí là khi nhập ma đều củng cố hơn, mạnh mẽ hơn!

Đây coi như là hắn được phúc trong họa.

Tuy nhiên, Bàn Vương Khai Thiên Kinh chỉ mới là tiểu thành, vẫn còn khiếm khuyết rất lớn như trước, nhưng không có nghiêm trọng như trước mà thôi, sẽ không xuất hiện tình hình khủng bố như trước đây.

Muốn hoàn toàn hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh, Diệp Húc cần tìm kiếm những tâm pháp cấm pháp khác, dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh.

Hiện giờ cuối cùng hắn cũng cảm nhận được, sáng tạo ra một loại cấm pháp gian nan vất vả ra sao, gian khổ, nguy hiểm trong đó nói ra cũng không hết.

"Kiều Kiều, ta có một quyển Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh, cực kỳ tinh diệu, hẳn là bí mật bất truyền của Thái Dương Thần Cung, không bằng truyền lại cho em." Diệp Húc hoàn toàn yên lòng, quăng ý tưởng hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh ra sau đầu, cười nói.

Tô Kiều Kiều hé miệng cười, lườm hắn một cái, nói: "Thiếp thân lấy tâm pháp Thái Dương Thần Cung làm gì? Tâm pháp của Thái Dương Thần Kinh là cấm pháp chỉ nam tử mới có thể tu luyện được, em một cô gái sao có thể tu luyện được."

Cô dựa vào ngực Diệp Húc, đôi mắt quyến rũ như tơ, cười nói: "Nếu mà người ta muốn tu luyện, trực tiếp đến tìm phu quân là được."

Diệp Húc cười ha ha, trong lòng đột nhiên có một loại ý nghĩ "Có thê như thế phu còn cầu gì", nói: "Kiều kiều, sao em lại xuất hiện ở trên hải vực này?"

"Khi thiếp thân xuất cung đã tu thành đại vu, dựa theo quy định của sư môn, tu thành đại vu sẽ có tư cách kiến tạo động phủ, bất kỳ nơi nào. Em liền tìm kiếm xung quanh, ở nơi đây tìm được quần đảo tiên sơn này, thấy linh khí nơi đây dồi dào nên định mở một động phủ ở đây. Nếu mở động phủ ở Hàn Nguyệt cung thì cách thế giới Vu Hoang quá xa, không biết khi nào mới có thể gặp lại phu quân." Cô ta dựa vào ngực Diệp Húc, ngón tay ngọc chậm rãi vẽ những vòng tròn trên ngực Diệp Húc, cười nói.

Diệp Húc cảm động, đồng thời cũng thầm nhủ thật là may mắn.

Nếu không phải Kiều Kiều tu thành đại vu, rời khỏi Hàn Nguyệt cung mở động phủ, nếu không phải Diệp Húc đi mãi về phía đông, tìm kiếm nơi thích hợp chôn thân, hoặc là hắn thoáng chệch hướng chút thôi, chỉ sợ sẽ không gặp được Tô Kiều Kiều, từ sau về chôn thân xứ lạ!

"Chẳng lẽ đây là duyên số sớm an bài…" Diệp Húc không khỏi cảm thán, từ nay về sau hắn sẽ cùng cô gái trong ngực nắm tay cảđời, tuy hai mà một.

"Động phủ của Kiều Kiều cách đây không xa, lấy tu vi của ta chỉ cần xé rách hư không, giây lát liền tới." Hắn yên lòng.

"Sư muội có ở không?"

Đột nhiên giọng một cô gái từ trên cao truyền đến, xuyên qua tầng tầng cấm chế Diệp Húc bày ra, vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai hai người trong cung điện.

Tô Kiều Kiều cuống quít đứng dậy, sửa sang lại tóc tai và quần áo, nói: "Sư tỷ của em tới đây! Phu quân, chàng mau giúp em nhìn xem, miễn cho bị tỷ ấy nhìn ra cái gì…"

Diệp Húc giúp cô sửa sang lại váy áo, cười nói: "Quá nửa là bảo em hồi cung. Kiều Kiều, hiện giờ em là đệ tử Hàn Nguyệt cung, sư xuất danh môn, thân phận khác xưa. Có lẽ ta nên về Hoàng Tuyền Thánh Tông một chuyến, sau đó đi chuẩn bị hậu lễ, tự mình tới Hàn Nguyệt cung cầu hôn, phải quang minh chính đại nghênh em vào cửa, em hãy chờ thêm vài ngày nữa nhé."

Tô Kiều Kiều đỏ mặt lên, trong tâm cảm động. Cô ta vốn là nha hoàn của Diệp Húc, mặc dù trở thành người phụ nữa của Diệp Húc, cũng không có bất kỳ danh phận nào, sẽ chỉ trở thành nha đầu sai sử của chủ mẫu. Nhưng Diệp Húc nói ra lời này có nghĩa cô ta sẽ trở thành Diệp phu nhân danh chính ngôn thuận.

Diệp Húc tán ảo ảnh đi, lặng lẽ ẩn đi, ánh mắt nhìn về phía khoảng không bên trên một cái, chỉ thấy có vài nữ tửđứng trên đó, có béo có gầy, đều có chỗ xinh đẹp.

Không ngờ trong đó còn có một thiếu nữ áo đen, cũng là người quen của hắn.

"Sao Lộ Dao Già lại đến đây?"

Diệp Húc khẽ động tâm niệm, hắn chỉ liếc qua đám nữ tử Hàn Nguyệt cung đó một cái liền nhìn ra bọn họ tuy là nữ tử nhưng tu vi đều cực kỳ hùng mạnh, Lộ Dao Già tuy đã tu luyện đến Pháp Tương kỳ, nhưng cũng không phải người có tu vi cao nhất trong bọn họ.

Tu vi cao nhất là một cô gái có dáng vẻ lạnh lùng, khóe miệng có một nốt ruồi mỹ nhân, thân mặc áo tím, có vẻ vô cùng tôn quý.

"Hàn Nguyệt cung không hổ là một trong tam cung ma đạo, đệ tử ai cũng xuất chúng, không giống các thánh địa khác, tốt xấu lẫn lộn, dù là Hoàng Tuyền Thánh Tông ta chỉ sợ cũng kém xa Hàn Nguyệt cung."

Diệp Húc không để ý nữa, lập tức lướt đi, tiến đến Hoàng Tuyền Ma Tông.

Đám người Lộ Dao Già ở khi ánh mắt hắn liếc tới chỉ cảm thấy nguyên âm trong cơ thể lay động, trăng sáng gần như suýt phá thể mà ra, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, nhìn bốn phía xung quanh, lại không phát hiện gì cả.

Các nàng nhìn xuống dưới, chỉ thấy tầng tầng sương mù tan ra, trên mặt biển đột nhiên lộ ra một hải đảo rộng mấy trăm dặm, vô số tòa cung điện tọa lạc trong đảo, linh khí mịt mờ, khiến hòn đảo nhỏ này giống như chốn tiên cảnh vậy.

Tô Kiều Kiều chuẩn bị xong, phi thân tiến lên thi lễ.

Một thiếu nữ cười nói: "Kiều Kiều sư muội thật bạo tay, hơn một tháng ngắn ngủn liền chế tạo nơi đây tráng lệ như thế, làm cho người ta cực kỳ hâm mộ."

"Tu vi của muội sao tiến nhanh vậy?" Cô gái có tu vi cao nhất kia nhìn thấy tu vi Tô Kiều Kiều thâm hậu hơn trước không biết bao nhiêu lần, trong mắt không khỏi lộ vẻ cảnh giác và ghen ghét, lặng lẽ che dấu xuống.

"Thân thể Thủy Đức Cộng Công thật làm người ta hâm mộ, tốc độ tu luyện nhanh không ai trong thiên hạ có thể bằng, khó trách Kiều Kiều sư muội lại lựa chọn kiến tạo động phủ trong biển rộng." Một thiếu nữ không phải không có hâm mộ nói.

"Các vị sư tỷ tìm muội có chuyện gì vậy?" Tô Kiều Kiều vội vàng chuyển đề tài, cười nói.

"Đương nhiên là chuyện vui đến cửa."

Cô gái dẫn đầu kia che giấu tâm tình, thản nhiên nói: "Sư tôn đã trở về, lệnh chúng ta lập tức tìm muội hồi cung, nói có một chuyện đại hỷ sự. Ngươi đóng kín động phủ lại, cùng chúng ta hồi cung đi."

Tô Kiều Kiều gật đầu, chỉ thấy hải đảo rộng lớn mấy trăm dặm này từ từ chìm vào trong biển cả, biến mất không thấy. Nàng lập tức liên tục vung đôi tay, chỉ thấy từng trận văn phù hiện lên, khắc vào trong hư không, vòng quanh một vòng, lập tức biến mất trên không trung.

Tô Kiều Kiều bố trí xong, lúc này mới cùng vài vị thiếu nữ lên đường, đi hướng Hàn Nguyệt cung.

"Sư muội, còn có một chuyện, không biết có nên nói cho muội không."

Lộ Dao Già do dự một lát, cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Trước đó không lâu ta được tin, Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo bị người phục sát trong lãnh thổ Đại Đường, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, một mình tiến vào biển cả bao la vô biên, chỉ sợ lúc này sớm táng thân trong biển. Ta nghe nói, lần ác chiến đó đã chết đi mấy vạn người, thậm chí rất nhiều Thánh chủ các thánh địa cũng nhúng tay vào, chặn trước Hoàng Tuyền Ma Tông, không cho Hoàng Tuyền Ma Tông ra tay cứu viện."

"Diệp Thiếu Bảo cùng ta từng gặp qua một lần, được hắn cứu một mạng, hắn cùng muội tình cảm sâu đậm, lần này chỉ sợ đã chôn xác trong biển sâu rồi…"

Tô Kiều Kiều ồ lên một tiếng, vô cùng tò mò: "Chẳng lẽ bọn họ không biết phu quân chưa chết? Thú vị thật, nếu phu quân chàng đột nhiên xuất hiện trước mặt các tỷ ấy, chỉ sợ có thể hù chết mấy người…"

Lộ Dao Già thấy cô ta không hề có chút bi thương, thầm than một tiếng, tiếp tục nói: "Nhưng ta nghe nói, đám người Trang Đạo Cổ và Hạ gia cũng không tìm được nơi Diệp Húc táng thân. Kho báu Tây Hoàng và trọng bảo trên người hắn biến mất không bóng dáng như thế, có thểđã chôn ở góc nào đó dưới đáy biển sâu rồi. Cũng có người nói, Diệp Thiếu Bảo có thể còn sống, nhưng khả năng này gần như không có…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.