Chương trước
Chương sau
Diệp Húc cũng không có trực tiếp xé rách hư không để về Hoàng Tuyền Ma Tông, mà là đi dọc đường thưởng thức cảnh trí rộng lớn đẹp đẽ của biển cả mênh mông. Tâm tình hắn rất tốt, ở trên mặt biển xa xa nhìn thấy Trang Đạo Cổ, không ngờ lại chào hỏi một câu.

"Trang huynh, chào buổi sáng."

Hai người gặp nhau, Diệp Húc cười tủm tỉm nói: "Trang huynh, ngươi có thể chết được rồi!"

Trang Đạo Cổ ngẩn ra, ngây ngốc nhìn hắn, giống như gặp quỷ hét to một tiếng, không đợi Diệp Húc đến gần liền biến thành một con vượn lông vàng, tung người nhảy ra, liên tục lộn nhào, trốn mất tăm mất tích.

Hắn tu luyện thần thông hàng ma đệ nhất Phật môn, một cái lộn nhào liền nhảy đi ngàn dặm, hiện giờ mệt mỏi bỏ chạy, lộn nhào trở mình giống như quạt gió, chỉ sợ ngay lập tức liền bay ra khỏi biển cả mịt mờ, tiến vào cảnh nội Đại Đường.

"Thằng nhãi này chạy trốn nhanh vậy, chẳng lẽ hắn không biết là ta đang đùa hắn sao?"

Diệp Húc thở dài, sờ sờ cằm. Hắn vốn định giữ Trang Đạo Cổ lại, nhưng mà tốc độ người này quả thật thiên hạ vô song, dù Diệp Húc tế cột buồm lên chỉ e cũng không lưu hắn lại được.

"Đấu Chiến Thắng Pháp không hổ là thần thông hàng ma đệ nhất Phật môn, tốc độ cực nhanh làm cho người ta không thể theo kịp. Lần sau gặp được thằng nhãi này thì khỏi cần nói gì với nó, trực tiếp hạđộc thủ, dùng côn đánh chết, rút hồn đoạt phách, nhất định phải lấy môn thần thông này tới tay rồi nói sau!"

Đột nhiên, Diệp Húc nhìn thấy trên mặt biển xa xa, các loại hơi thở tràn đến, có hóa thành đại đỉnh, có hóa thành đài sen, có hóa thành kim long, có hóa thành lô bồng, đủ loại hơi thở hình thành đủ loại dị tượng.

Đây là những vu sĩ từng vây công Diệp Húc ở cảnh nội Đại Đường, tìm kiếm tung tích Diệp Húc khắp nơi, định tìm bảo vật hắn để lại sau khi chết. Những người này tìm kiếm trên mặt biển hơn một tháng, nhưng không hề tìm được nơi Diệp Húc táng thân, lại bám riết không tha, tận lực tìm kiếm, thậm chí tiếc đem những nơi đi qua thành trời long đất lở, biển rộng treo ngược, ngay cảđáy biển sâu vạn trượng cũng bị bọn họ tra xét một lần!

Diệp Húc khẽ động tâm niệm, cười lạnh nói: "Những kẻ này, đáng chết! Nhưng nếu cứđi tìm từng đám một rồi giết chết bọn chúng, một là phiền toái, hai là dễ rút dây động rừng. Chi bằng một mẻ bắt hết chúng, một phát giết chết mới có thể tan đi mối hận trong lòng ta, nếu không như vậy…"

Ở cảnh nội Đại Đường, Diệp Húc năm lần bảy lượt nhẫn nhịn, mặc dù người khác coi đó là kiêu ngạo, nhưng với Diệp Húc mà nói, hắn quả thật nhiều lần nhường nhịn, kiệt lực khống chế bản thân không phát sinh xung đột với những người này.

Nếu không phải bọn họ vây công Diệp Húc, hắn lúc này đã sớm về Hoàng Tuyền Ma Tông, mời Ứng Tông Đạo ra tay giúp hắn trấn áp tâm ma, cũng sẽ không cửu tử nhất sinh, gần như thân thể bị thiêu đốt mà chết!

Từ trước đến nay hắn có oán báo oán có ân báo ân, món nợ này đương nhiên phải thanh toán với đám người đó một phen.

Diệp Húc nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy một hải đảo cách đó không xa, cũng không lớn, chỉ rộng tầm mười dặm, khẽ động tâm niệm, cửu đỉnh bay ra, hợp lại thành một cái đại đỉnh.

Chỉ thấy cái đại đỉnh này bay lên trên không tòa hải đảo kia, rơi xuống dưới, vách đỉnh càng lúc càng mờ nhạt, dần dần ẩn nấp biến mất.

Diệp Húc tế ngọc lâu lên, giơ tay chỉ ra, chỉ thấy đám vu bảo trong ngọc lâu Nam Thiên Môn, Nghệ Hoàng Kim Tiễn, cột buồm, Khải Hoàng Ngọc Hoàng, loan đao ngà voi, Trảm Tiên Đài bay lên, rơi lên trên hải đảo.

Một thức Vạn Pháp Yêu Quyết dùng ra, tiến hóa thành cảnh tượng bản thân tẩu hỏa nhập ma, chỉ thấy hòn đảo kia lập tức bốc lên đại hỏa hừng hực, cháy cho dung nham tràn ra, các loại yêu thú bay múa trong lửa, lại có mười con Tam Túc Kim Ô kéo những vầng mặt trời bay lượn không ngớt xung quanh hải đảo.

Hòn đảo này vốn xanh tươi xinh đẹp, lúc này trải qua hắn bố trí, lại bày ra một cảnh tượng tàn phá sau hủy diệt.

Diệp Húc cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, ngoại trừ không có Vu Hồn giới, cảnh bố trí này tuyệt đối giống di tích để lại sau khi mình bị lửa cháy đốt thần mà chết.

"Trong ngọc lâu của ta lại có một tòa Vu Hồn giới, đáng tiếc là Vu Hồn giới sau khi Bảo Nguyên Đại Thiền sư chết để lại chỉ có tám tầng, người sáng suốt vừa nhìn liền biết là không phải do ta để lại."

Diệp Húc thở dài, hắn sắp xếp đó cũng không toàn vẹn, còn có một lỗ hổng lớn, e là sẽ không thể lừa được kẻ có tài trí hơn người.

"Mặc kệ nó, có thể lừa được bao nhiêu thì lừa từng đó!"

Hắn khẽ động tâm niệm, lập tức một luồng sát khí phóng lên cao, hình thành mây đen rộng lớn ngàn dặm trên không trung, đen kịt một mảnh, không ngừng xoay tròn, giống như lốc xoáy cực lớn, mà trung tâm của lốc xoáy chính là hòn đảo nhỏ kia.

Diệp Húc bố trí xong, lập tức ẩn nấp trong hư không, biến mất không thấy nữa.

"Diệp Thiếu Bảo chết ở nơi này!" Không biết là ai phát hiện ra dị tượng trên không trung đầu tiên, kêu lớn.

Dị tượng Diệp Húc bố trí khiến cho người ở xa mười ngàn dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng, lập tức có không biết bao nhiêu cao thủ vù vù lao tới. Những người này ngoài một số vu sĩđại vu tham gia vây công Diệp Húc, có nhiều cao thủ nghe nói Diệp Húc sắp chết, đi tới trên biển tầm bảo. Bên trong bọn họ, người Hạ gia nhiều nhất, cường giảĐại Đường nhiều thứ hai, còn có Bổ Thiên các, Vu Đạo tông, Nguyên Thủy Yêu Tông, và các môn phái hải ngoại, cùng với các cao thủ thánh địa chính đạo từ các nước Đại Hán đuổi tới, nhân số nhiều vượt qua cả dự tính của Diệp Húc.

Có người tìm thấy cánh cửa đỏ hồng thật lớn trên tòa hải đảo kia đầu tiên, không khỏi mừng rỡ, hét lớn: "Nam Thiên Môn, kho báu Tây Hoàng!"

"Mau nhìn mũi tên vàng kia, uy năng vô cùng lớn, thậm chí có hơi thở cấm bảo!"

"Thứ Diệp Thiếu Bảo làm ra, tất là tinh phẩm! Tên ma đầu này rất kén chọn, bảo vật được hắn giữ lại đều không phải nhỏ!"

"Còn có cây cột buồm kia, tốc độ cực kỳ nhanh!"

"Diệp lão ma thân tửđạo tiêu, bảo vật toàn thân đều rơi ra, thật nhiều bất diệt chi bảo, mọi người mau đoạt lấy!"



Đám người đồng loạt xông lên, bay đến hải đảo, nhảy vào trong đảo, cướp đoạt đủ loại bảo vật Diệp Húc để lại "sau khi chết đi", trong hải đảo nhanh chóng biến thành một hồi long tranh hổ đấu.

Nhóm người này có hơn trăm người, đến từ Thiên Sách phủ, Hạ gia Trung Châu, Bổ Thiên các, Nguyên Thủy Yêu Tông đám thánh địa, tăng nhiều thịt ít, vì tranh đoạt vu bảo của Diệp Húc nên đương nhiên phải ra tay với nhau, nhất thời trên đảo tràn đầy gió tanh mưa máu.

Lại có không ít người tu vi không cao, vừa mới vào đảo liền bị nhiệt độ cực cao kia thiêu đốt nguyên thần, thân thể thành tro tàn!

"Di vật của Diệp Thiếu Bảo là đồ trong tay Hạ gia Trung Châu, tất cả mọi người cút hết ngay!"

Đám cường giả Hạ gia Hạ Tường Đường, HạĐông Dương xuất hiện, tế lên Địa đỉnh, ánh mắt lành lạnh, hét to nói: "Con cháu Hạ gia nghe lệnh, lập tức vào đảo cướp bảo vật, nếu có người dám to gan nuốt riêng hoặc phản kháng, giết không cần xét hỏi!"

Càng thêm nhiều cao thủ tranh đoạt, Tần vương và vài vị quân hầu cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Hạ gia Trung Châu thật to miệng, đồ của Diệp Thiếu Bảo đương nhiên là của Diệp Thiếu Bảo, sau khi hắn chết sẽ là vật vô chủ, đương nhiên ai cướp được thì là của người đó!"

Mấy người liên tục cười lạnh, nhảy vào hải đảo, gia nhập vào trong tranh đoạt.

Sắc mặt Hạ Tường Đường kịch biến, trầm giọng nói: "Nghệ Hoàng Kim Tiễn chính là vật mà Hạ gia ta nhất định phải lấy được, không thểđể rơi vào tay kẻ khác, chúng ta cũng vào đảo!"

"Lão tổ hãy khoan!"

HạĐông Dương ánh mắt chớp động, quan sát tòa hải đảo này, khẽ nhíu mày, đúng mực nói: "Trong hòn đảo này cũng không có Vu Hồn giới của Diệp Thiếu Bảo, hơn nữa ta không nhìn thấy cửu đỉnh mà hắn luyện chếđâu. Tường Đường lão tổ, có khi đây chỉ là một cái bẫy, mong lão tổ minh xét." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Hạ Tường Đường liếc mắt tới, quả nhiên không nhìn thấy Vu Hồn giới của Diệp Thiếu Bảo, cười ha ha nói: "Đông Dương, ngươi quả nhiên nhìn rõ mọi việc, nhưng tâm tư ngươi tuy kín đáo, lại nghĩ lọt một điểm. Tên tiểu súc sinh Diệp Thiếu Bảo kia tẩu hỏa nhập ma, mười mặt trời đều ra, đốt kim thân cùng nguyên thần của chính mình thành tro tàn. Vu Hồn giới của hắn chỉ sợ cũng bịđốt tan chảy bên trong liệt hỏa rồi, không còn tồn tại nữa, nếu không đám bảo vật đó sao lại tuôn ra, tán loạn trong đảo?"

HạĐông Dương vẫn có chút nghi ngờ, không muốn tự mình đi vào hiểm địa, kháng thanh nói: "Nếu lão tổ khăng khăng muốn đi vào trong hải đảo, vậy xin hãy để lại Địa đỉnh."

Hắn thản nhiên nói: "Lấy tu vi của lão tổ thì đủ để trấn áp tại trận, không người có thểđịch lại, lão tổ mang theo Địa đỉnh cũng vô dụng, không bằng giao cho Đông Dương bảo quản."

Hạ Tường Đường có phần không vui, nhưng thân phận địa vị tu vi HạĐông Dương không như hắn, nhưng lại là gia chủ đời tiếp theo của Hạ gia, tương lai sẽ kế vị trở thành Thánh chủ của Hạ gia. Hắn cũng không dám chậm trễ, lập tức giao Địa đỉnh cho HạĐông Dương, dẫn dắt bảy vịđại vu Tam Tương cảnh nhảy vào trong đảo.

Ngoài HạĐông Dương còn có bốn năm người vẫn đứng giữa không trung, cũng không có tiến vào trong đảo tranh đoạt bảo vật. Những người này hiển nhiên cũng không nhìn thấy Vu Hồn giới của Diệp Húc ở trong đảo, bởi vậy tâm sinh nghi ngờ, chuẩn bị xem chừng.

Càng ngày càng nhiều người nghe tin chạy tới, một lát sau, nơi đây đã tụ tập gần ngàn vu sĩ, đại vu, tranh đoạt chém giết.

Đúng như lời HạĐông Dương nói, thực lực Hạ Tường Đường quả nhiên mạnh nhát, kỹ áp quần hùng. Hắn chính là lão quái vật nguyên thần bất diệt Tam Bất Diệt cảnh, ở trong biển Oan Hồn gần bị Diệp Húc chém chết, may mắn trốn thoát, sau đó được Hạ thánh chủ rót tu vi vào thân thể, khiến tu vi hắn kéo thẳng cảnh giới Thiên Địa Pháp Tướng bất diệt!

Lần này hắn ra tay, trong chớp mắt liền có hơn mười người chết ở trong tay hắn, thậm chí nhiều người bị khí thế của hắn trực tiếp đè chết.

"Tần vương gia, để Nghệ Hoàng Kim Tiễn lại!" Hạ Tường Đường nhìn thấy Tần vương cuối cùng giết chết mấy người, cướp lấy Nghệ Hoàng Kim Tiễn, không khỏi giận dữ, bàn tay vung tới Tần vương, cửu đỉnh xuất hiện trong tay, lực ép đám người tần vương, uy nhất nhất thời vô lượng!

"Hạ Tường Đường, ngươi nghĩ là ta sợ ngươi sao?"

Tần vương cầm Nghệ Hoàng Kim Tiễn trong tay, cười ha ha, phía sau Thiên Địa Pháp Tướng, tu vi toàn thân rót vào trong kim tiễn, lạnh lùng nói: "Bảo vật này chính là cấm bảo không hoàn chỉnh, rơi vào trong tay Diệp Thiếu Bảo như là người tài không được trọng dụng, mà ta lại có thể phát huy uy năng của nó ra một phần! Hạ Tường Đường, tu vi của ta đương nhiên kém xa ngươi, nhưng có kim tiễn trong tay, ta giết ngươi cũng như giết một con chó vậy!"

Kim tiễn càng lúc càng lớn, mơ hồ tản ra những luồng hơi thở cấm bảo làm cho người ta không rét mà run. Đồng tử trong mắt Hạ Tường Đường co rụt lại, uy năng của Nghệ Hoàng Kim Tiễn hắn đương nhiên biết, nếu Tần vương có thể kích phát uy năng của kim tiễn, hắn quả thật khó có thể chống lại.

Hắn không kịp đối phó Tần vương, vội vàng thu hồi cửu đỉnh hợp lại làm một, bao lấy quanh thân, định lấy bất diệt chi bảo, Cửu đỉnh trấn Thần Châu để chống lại Nghệ Hoàng tiễn khí!

Lại vào lúc này, chỉ thấy uy lực của Nghệ Hoàng Kim Tiễn cuối cùng phóng ra, vô số dòng tên khí màu vàng đâm phá hư không, vèo vèo vang lên, trong chớp mắt xuyên thủng Tần vương!

Lập tức vô số dòng tên khí bắn thẳng tới Hạ Tường Đường, bao phủ lấy hắn.

Ầm!

Một cái đại đỉnh đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, gắn cả hòn đảo vào trong đỉnh. Mọi người đang hỗn chiến đều ngẩng đầu, chỉ thấy bốn phía bọn họ là một cái vách đỉnh dài mấy trăm dặm, trên vách đỉnh ní non như tụ hợp, sóng lớn như nổi giận, những bức bích họa đại lục đồ sộ hiện ra trước mặt bọn họ. Trong đại lục núi xanh hồ bạc, sóng lớn chảy xiết, không biết có bao nhiêu dị thú thượng cổ, thậm chí Ma tộc xuất hiện trên bức họa này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.