*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước kia Y Nhĩ Cáp Khố là một hồ nước đọng, càng về sau nước đọng càng nhiều, cạnh hồ mọc lên đầy hoa dại với đủ loại màu sắc, đủ loại hình dạng, xuân vừa đến liền tạo nên một phong cảnh lộng lẫy mỹ lệ. Nỗ Nhĩ Cáp Xích hiển nhiên cũng nhìn trúng cảnh sắc nơi đây, liền rào quanh vào thành Phí A Lạp, xung quanh Y Nhĩ Cáp Khố cũng xây dựng không ít nhà, trong hồ cũng thả nuôi không ít cá chép sặc sỡ.
Thời tiết hôm nay vừa vặn nắng ấm trời trong, sóng nước xanh biếc lấp lánh trên mặt hồ, hai vị tiểu cách cách đang nhoài người về phía hồ nước mà quăng mồi câu, thỉnh thoảng bay đến tiếng hoan hô cười nói khiến lòng tôi ngứa ngáy, suýt nữa không thể kiềm chế được mà rời khỏi chỗ ngồi chạy đến cùng các nàng chơi đùa.
Trong thủy đình được dựng tạm giữa hồ, đào kép mà đoàn sứ thần Minh triều mang đến đang ê a diễn xướng, nhưng thứ này đối với tôi mà nói, còn khó chịu hơn cả tiếng đàn đòi mạng của Lục Chỉ Cầm Ma. Tôi không có kiên nhẫn để mà nghe, tin chắc rằng nhóm phúc tấn kia hoàn toàn nghe không hiểu cũng như xem không hiểu Côn khúc này, còn cảm thấy nhàm chán vô vị hơn cả tôi.
"Đông Ca cách cách......"
Đến rồi! Lòng tôi đánh lộp bộp, rắc rối chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đến rồi. Híp mắt lại xem xét, người lên tiếng cư nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-bo-thien-ha-thanh-xuyen-hoang-thai-cuc/1704156/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.