*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tỉnh lại vào lúc sáng sớm, phát hiện ra tư thế ngủ của bản thân hết sức bất nhã, chăn bị đạp rơi rớt trên mặt đất, Hoàng Thái Cực đang ngủ say bên cạnh, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn vì rét mà hơi tái đi, chiếc mũi cân đối hổn hển ngáy.
Tôi cảm thấy vô cùng áy náy, tay chân luống cuống vội nhặt chăn trên mặt đất lên, sít sao bao bọc lấy hắn. Hắn bị tôi đè ép như thế, thống khổ khẽ rên lên một tiếng, mí mắt khó nhọc mở lên.
"Hề hề, ngủ chút nữa đi......" Tôi nịnh nọt trấn an hắn.
Hắn mơ mơ màng màng màng mở mắt, khàn giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Tôi ngẩng đầu trông ra ngoài cửa sổ, bên ngoài chỉ mới vừa sáng, nhưng không cách nào biết được thời gian, đang không biết nên trả lời ra sao, thì ngoài cửa có một âm thanh thận trọng dè dặt hỏi: "Bát a ca ngài đã dậy chưa? Có muốn gọi chúng nô tài vào hầu hạ không?"
Điều này thật sự đáng kinh ngạc, lẽ nào Hoàng Thái Cực còn đặc biệt phân phó hạ nhân, không gọi thì không được phép đi vào? Bình thường không phải khi đến giờ thì nô tài sẽ gọi chủ tử dậy sao?
"Hôm nay không cần học cưỡi ngựa bắn cung......" Hắn dụi mắt ngồi dậy, bàn tay nhỏ bé cầm lấy tóc dài sau lưng tôi đùa nghịch, "A mã sẽ ở lại Y Nhĩ Cáp Khố ngoài thành tiếp đãi sứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-bo-thien-ha-thanh-xuyen-hoang-thai-cuc/166513/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.