Chương trước
Chương sau
“Đừng lẩn trốn nữa, ra đi! Người các ngươi bốc mùi như chuột vậy còn định lừa ai?”
Một kiếm giết chết tên tiểu nhị, Lê Dương lẳng lặng đứng trong phòng, một mặt lạnh lùng.
Trong căn phòng cũng không có ai hiện thân.
Lê Dương hơi nhíu mày, tay cầm Triều Nguyên đưa lên phóng ra ngoài.
Phốc phốc ~
Một vòi máu tươi bắn tung toé, một nữ sát thủ ẩn nấp trực tiếp bị một kiếm xuyên qua cổ, cơ thể ngã vào trong vũng máu, co giật mấy lần rồi tắt thở.
“Mấy con chuột các ngươi quá bốc mùi!”
Lê Dương chậm rãi tiến lên, rút Triều Nguyên ra, sau đó lấy nhẫn trữ vật từ trên tay nữ sát thủ và tiểu nhị kia xuống.
Tinh thần lực đưa vào hai chiếc nhẫn, bên trong chỉ có tổng cộng có hơn nghìn hạ phẩm linh thạch.
“Khó trách lại bị giết dễ dàng như vậy, loại sát thủ gì mà nghèo rớt mồng tơi như vậy chứ, chắc chắn là bởi vì các ngươi không đủ chuyên nghiệp, bị cấp trên cắt xén không ít tiền thưởng.”
Lê Dương lấy linh thạch trong hai nhẫn trữ vật này để vào nhẫn của mình.
Linh thạch, đối với tu sĩ mà nói, rất quan trọng.
Một nghìn linh thạch hạ phẩm tuy ít, nhưng dù thịt muỗi cũng là thịt. Hơn nữa vì đấu giá thi thể yêu thú vô dụng kia và thi triển bí pháp cũng đã dùng gần hết linh thạch cha hắn để lại rồi, lại nghèo a!
Rầm ~
Lê Dương vừa mới thu chiến lợi phẩm, cánh cửa chính căn phòng lại bị đạp tung ra, một người có cơ thể to lớn như hổ đang lao nhanh giết về phía hắn.
Vù vù ~
Kình phong gào thét, người kia quyết đoán đấm thẳng một quyền nhằm thẳng vào đầu Lê Dương, thế tấn công vô cùng mạnh mẽ, cực kì nhanh.
Keng ~
Lê Dương nhấc Triều Nguyên chắn trước người ngăn lại một quyền bá đạo kia.
Quyền thế bá đạo, ẩn chứa sức mạnh kinh khủng trực tiếp đánh bay cả người hắn ra ngoài, cửa sổ của căn phòng nổ tung, vô số mảnh vụn bay tán loạn, cơ thể Lê Dương lùi thẳng một đường từ trong phòng ra bên ngoài rơi xuống tầng một.
Sưu sưu sưu......
Trong bóng tối, lần lượt từng thân ảnh từ bốn phía xuất hiện, tất cả hơn hai mươi người bao vây xung quanh Lê Dương.
Bọn chúng dáng người cao lớn, tướng mạo hung ác, khí thế thì có một chút gọi là mạnh, phần ngực để trần lộ ra mấy hình xăm con hổ màu đen.
Những người đột nhiên xuất hiện này tất cả đều là tu sĩ Hư Hồn Cảnh, tu vi chủ yếu ở Hư hồn tam trọng, có số ít là Hư hồn tứ trọng! — QUẢNG CÁO —
Lê Dương nhíu mắt lại, những người này chắc chắn đều cùng một bang phái, đều xăm một con hắc hổ ở ngực.
Trong đế đô có vô số bang phái nhỏ bất nhập lưu, chỉ không biết bang phái này là bang phái nào trong số đó. Nhưng nhìn tu vi cả bọn có lẽ cũng không quá mạnh đến đâu.
Nhưng mà, không biết tên cao to lực lưỡng vừa rồi là ai trong cả nhóm bọn này, có vẻ là một tên luyện thể, một quyền vừa rồi phải đạt đến sức mạnh của Hư Hồn lục đỉnh phong, rất là kinh người.
Nhìn lên phía trên, Lê Dương nhìn về chỗ tên vừa đánh mình rơi thẳng xuống đây.
“Ta là bang chủ của bang Hắc Hổ —— Hắc Minh!”
Hắc Minh từ trên tầng hai nhảy xuống, cả người như một ngọn núi nhỏ rơi xuống cực mạnh trên mặt đất, nổ ra vô số bụi mù đá vụn, gây nên một trận gió lốc, mặt đất cũng rung động dữ dội.

So với hơn hai mươi tên khác của Hắc Hổ bang, tên bang chủ này cơ thể càng cường tráng hơn, cơ bắp bóng loáng kết hợp với làn da đen khiến hắn như một xe tăng thiết giáp, cả người đầy cơ bắp, tràn ngập tính sức mạnh, tên này đích thực là một tên tu sĩ luyện thể điển hình.
“Quyền pháp khá lắm.”
“Yên tâm đi, hôm nay ngươi sẽ được lĩnh giáo nó nhiều lần, đồng thời cũng được vinh hạnh chết trong tay ta.”
Hắc Minh mỉm cười, nụ cười nhìn qua có chút khiếp người, giống như một con hổ khát máu đang đói.
“Haha, điều này cũng chưa chắc. Ngươi là vì cái đầu của ta mà tới sao?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng chút người này chỉ sợ không đủ đâu.”
Lê Dương nhếch miệng nở nụ cười, lật Triều Nguyên trong tay lao thẳng lên.
Một kiếm chém ra, kiếm khí ngang dọc.
Phốc phốc......
Ba tên tu vi Hư Hồn tam trọng đỉnh phong của Hắc Hổ bang lập tức đầu lìa khỏi cổ.
“Kiếm khí? Xem ra, tin đồn là sự thật!”
Hắc Minh nhíu mắt lại, thần sắc trở nên ngưng trọng, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau, còn những tên thuộc hạ bang Hắc Hổ thì như một đàn sói săn mồi cùng lao về phía hắn.
Phốc ~
Một tên vừa mới tới gần Lê Dương lập tức một tia kiếm quang loé lên, đầu hắn phóng lên trời, thi thể ầm ầm ngã xuống đất.
“Bố trận, Tinh Vân võng!”
— QUẢNG CÁO —
Một tên Hắc Hổ bang hô lên.
Ngay khi tiếng hô vừa dứt, có bốn tên Hắc Hổ bang lập tức sử dụng Tinh Vân Võng.
Tinh Vân Võng là một loại từ Thiên Tàm Ti cùng với hàn thiết cùng rèn chế tạo thành lưới, những chỗ đan nhau trong tấm lưới đều gắn những chiếc đinh nhỏ từ hàn thiết rèn ra .
Một khi bị lưới này chụp trúng, kể cả Địa Linh cảnh cũng khó mà thoát khỏi, người bị chụp bởi Tinh Vân võng sẽ bị những chiếc đinh đâm sâu và da thịt, cực kì đau đớn, càng cử động càng siêt chặt lại.
Tinh Vân Võng vừa ra, bốn tên Hắc Hổ bang nhảy lên ném thẳng về phía Lê Dương.
Chém!
Trong mắt Lê Dương bùng lên kim quang, đấu khí trong cơ thể bùng lên mãnh liệt, Triều Nguyên vang lên từng tiếng kiếm minh, một cỗ khí thế vô cùng bá đạo từ Triều Nguyên kiếm bộc phát ra.
Một kiếm này rất nhanh, nhanh đến mức khiến người khác hoàn toàn không cách nào hình dung, vô cùng mạnh mẽ.
Triều Nguyên kiếm kết hợp cùng đấu khí lập tức chém đứt đoạn Tinh Vân võng do Thiên Tàm Ti và hàn thiết tạo thành.
Con ngươi bốn tên Hắc Hổ bang co rụt lại, kinh hãi mau chóng lùi lại, nhưng Lê Dương rất nhanh đã lao lên, cầm Triều Nguyên kiếm chém ngang, bốn cái đầu người phóng lên trời, máu tươi phun như suối.
Khoảnh khắc này Lê Dương tạo cho thành viên của Hắc Hổ bang một cảm giác, chỉ có một từ, mạnh! Bọn chúng nghe qua Lê Dương mạnh, nhưng đấu trực diện mới cảm nhận được mạnh như thế nào.
Dù cho là Hắc Minh cũng là kinh hãi không thôi, hắn không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể chết nhiều người như vậy.
Mà càng làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ là tên này mới là Hư Hồn tam trọng mà thôi, mười bảy tuổi mà đã có thực lực như vậy quả thật nghe rợn cả người.
Nói thật, hắn bây giờ đã có chút hối hận khi dẫn người đến giết Lê Dương.

Nhưng bây giờ hối hận rõ ràng là vô dụng!
Phốc ~
Phốc ~
Trong màn đêm, từng cái đầu người không ngừng rời cổ phóng lên trời, từng cỗ thi thể không ngừng ngã xuống đất.
Lê Dương cầm trong tay Triều Nguyên, trong màn đêm hắn như một tử thần đến từ địa ngục gặt hái sinh mạng từng người một.
“Quả nhiên là một đối thủ lợi hại, thảo nào được treo thưởng lớn như vậy! Một thiên tài mới rất tiềm năng, Hắc Minh ta bội phục!”
Nhìn trên mặt đất khắp nơi đều là thi thể của thành viên Hắc Hổ bang, hơn 20 tên tinh anh của Hắc Hổ bang cứ như vậy chết đi, tim của Hắc Minh đang chảy máu.
“Hừ! Ngươi quả thật là một thiên tài kiếm đạo nhưng cũng chỉ biết dựa vào kiếm mà thôi! Hắc Minh ta một thân luyện thể, dựa vào nó để đi đến được như bây giờ, ngươi có dám bỏ kiếm cùng chiến một trận với ta không?!”
Hắc Minh lên tiếng nói. — QUẢNG CÁO —
“Ngươi đã muốn chơi, ta chơi cùng ngươi!”
Lê Dương vung tay cắm Triều Nguyên xuống dưới đất.
Ngay khi hắn cắm Triều Nguyên xuống, Hắc Minh lập tức một quyền ầm ầm đánh tới.
Phanh ~
Lê Dương bắt chéo hai tay bảo vệ mặt, đỡ được một quyền từ Hắc Minh, cơ thể bị đánh lùi về sau gần mười mét.
“Hừ! đúng là một thằng ngu, vậy mà thật sự buông vũ khí xuống. Bây giờ ta thực sự muốn biết thằng nhãi con như ngươi không có vũ khí còn có thể làm gì được ta?”
Hắc Minh cười lạnh, một đá sút bay Triều Nguyên đi.
Một tên kiếm tu nếu trên tay không còn kiếm, vậy thì chỉ là hổ giấy, không có gì đáng sợ!
Lê Dương không nói một câu, tay phải mở ra, Huyết Sinh xuất hiện. Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Hắc Minh đại biến.
Không để ý đến sắc mặt của Hắc Minh, Lê Dương cầm trong tay Huyết Sinh mạnh mẽ chém xuống.
Một kiếm này hắn sử dụng đấu khí truyền vào tạo thành kiếm khí dài một mét, chém thẳng một đường từ trên xuống.
“Kiếm ảnh!!”
Hoả diễm bá đạo, thẳng tắp chém về phía Hắc Minh, hắn chỉ kịp kinh ngạc thốt nên một tiếng, ngay khoảnh khắc hắn chưa kịp phòng thủ đã bị chém thành hai nửa!
“Thật sự xem ta là một thằng ngu để đùa cợt? Kiếm tu sao có thể chỉ có một thanh kiếm!”
Thu lại Huyết Sinh, Lê Dương chậm rãi đi nhặt lại Triều Nguyên đeo trên lưng, mà Hắc Minh sớm đã một chia thành hai nằm ở kia.
Hắn giở trò lừa đảo, nhưng không nghĩ Lê Dương lại không bị mắc lừa, chết không nhắm mắt.
Quả nhiên những tên bị treo thưởng trên Huyết Sát bảng đều không có kẻ nào đơn giản! Không có khả năng đi theo sự tính toán của mình!
Xử lí một đám Hắc hổ bang, Lê Dương bắt đầu điên cuồng vơ vét chiến lợi phẩm, kể cả nhẫn trữ vật trên người Hắc Minh cũng bị hắn lấy đi hết.
Không kịp xem xét trong nhẫn trữ vật có những thứ gì, cả người hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Bởi vì, đã có người tới.
Hắn không sợ, cũng không phải sợ, mà là muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, dù sao hắn vẫn là con người, không thể đánh liên tục không ngừng nghỉ được. Lần này đi Vân Long thành chắc chắn còn nhiều trận ám sát mai phục nữa, còn đến càng nhiều tu sĩ thực lực cao hơn, phải bảo đảm bản thân ở trạng thái tốt nhất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.