Chương trước
Chương sau
Trong Vô Hạn Giới,
“Tiền bối, thi thể của Thiên Dực Linh Xà ở đây rồi, mời tiền bối nhìn xem có thể có được manh mối của Hồn Linh không?” Lê Dương đứng chắp tay cúi đầu hỏi.
“…”
“Ài, tiểu tử này, khí tức của Hồn Linh còn sót lại trên thi thể con yêu thú này là đúng. Nhưng quá yếu ớt, chắc chắn con yêu thú này khi còn sống chưa từng tiếp xúc với Hồn Linh, khả năng lớn chính là kẻ đã giết con yêu thú này liên quan đến Hồn Linh.”
“Từ khí tức của Hồn Linh trên con yêu thú này ta không thể xác nhận phương hướng hay bất cứ điều gì của Hồn Linh được, tiểu tử…”
Nói đến đây âm thanh của lão giả thần bí kia im bặt, vì… mặt của Lê Dương đã trắng bệch, cả người lùi về sau mấy bước, có chút đứng không vững. Không phải là hắn còn thương thế trong người, nhưng hắn… hắn gây thù với cả một tông môn, đánh sống đánh chết vì một cái xác mà không thu được gì cả! Quá uất ức, quá bắt nạt người khác!
“Tiền bối không thể phân biệt rõ một chút được sao?!” Lê Dương gầm thét, hắn quá vất vả a!
“Hừ! Có gì mà gào lớn vậy, bọn tiểu tử kia chỉ một ngón tay của ta đã có thể diệt hết rồi! Ngươi có gì mà như chết cha chết mẹ vậy?” Lão giả thần bí hừ nhẹ nói.
“Ngươi… Ngươi… Phụt!!!”
Lê Dương run run tay chỉ vào không trung, nói không lên lời rồi phụt máu ngất đi. Đến khi tỉnh dậy hắn đã lại ra bên ngoài không gian Vô Hạn giới rồi.
Hắn biết nếu như lão già kia thật sự có thể ra tay thì đã ra tay rồi. Thù này dù sao thì đã kết, có trốn nữa trốn mãi cũng không thể trốn cả đời được. Vậy thì chỉ có thể đối mặt!
Lần này Vô Cực tông không có trực tiếp phái người đến đây chém giết hắn mà vẻn vẹn chỉ là treo thưởng trên Huyết Sát bảng.
Thật ra Lê Dương đã nhìn rõ lí do vì sao, đó chính là Vô Cực tông sợ hắn, hoặc có lẽ sợ người hoặc thế lực nào đó cường đại sau lưng hắn!
Không thể không nói Vô Cực tông làm việc rất cẩn thận, nhưng một phần của việc này cũng do chính hắn ngày đó để lộ ra quá nhiều thứ không nên để người khác thấy.
Tất nhiên bọn chúng nghi ngờ sau lưng mình có một vị cường giả thần bí nào đó hoặc thế lực cường đại làm chỗ dựa, nếu vậy chính mình dứt khoát tương kế tựu kế!
Một con đường nhỏ trong Thiên Sơn thành, vốn dĩ ngày bình thường rất đông người qua lại, nhưng bây giờ trống không không có người nào qua lại.
Lê Dương cầm trong tay Triều Nguyên đi trên đường cái. Trực giác nhạy bén nói cho hắn biết, đằng sau con phố đầy kiến trúc phía trước đang có không ít người ẩn nấp, chắc chắn đều đến từ đế đô.
Khí tức từng tên đều tập trung toàn bộ vào chính mình, đã phong toả mọi hướng đi.
Cuối con đường có ba bóng người chầm chậm xuất hiện.
Bên phải là một tên cao khoảng mét sáu, là một tên béo lùn, toàn thân mặc áo giáp rất dày, trong tay cầm một thanh chuỳ cực lớn, khuôn mặt dữ tợn.
Bên trái là một cô gái mặc áo giáp đen nhánh, trên giáp đầy gai sắc nhọn như lông nhím bó sát người, phần eo lộ ra cực kì nhỏ nhắn uyển chuyển, một đôi trần trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời lập loè cực kỳ lộng lẫy mê người, xinh đẹp như hoa.
— QUẢNG CÁO —
Ở giữa là một người đàn ông trung niên mặc giáp đen, trong tay cầm một thanh đao dài khoảng ba mét, đao rộng khoảng hai bàn tay, thân đao tản ra một cỗ khí tức cực kì âm lãnh.
Hư Hồn cảnh!
Đột nhiên xuất hiện ba người tiến đến gần Lê Dương, đều là tu sĩ Hư Hồn cảnh, bọn này chắc chắn đến từ đế đô.
Tên béo lùn kia tu vi là Hư Hồn nhị trọng.
Cô gái kia tu vi Hư Hồn tam trọng đỉnh phong. Còn người đàn ông trung niên ở giữa có tu vi mạnh nhất, Hư Hồn Ngũ trọng.
“Một tên nhóc ngông cuồng, hay còn chưa biết mình bị truy sát trong toàn bộ đế quốc?”

Cô gái có đôi chân trần trắng như tuyết liếc mắt nhìn Lê Dương, không khỏi lạnh lùng cười nhạo, khắp khuôn mặt là vẻ khinh thường.
Sưu~
Tiếng xé gió vang lên, thân hình Lê Dương như quỷ mị biến mất tại chỗ.
Phốc ~
Một giây sau, một cái đầu trên mặt vẫn còn hiện lên nét khinh thường lăn lông lốc trên mặt đất, đến lúc chết vẫn không biết chính mình đã chết.
Một kiếm giết chết một người cảnh giới Hư hồn tam trọng đỉnh phong, Lê Dương không hề dừng lại một chút nào, thân hình lại lần nữa biến mất.
Phốc phốc ~
Ở cổ tên béo lùn mét sáu kia bỗng xuất hiện một sợi dây màu đỏ, máu từ từ chảy ra từ đó như suối. Cả người hắn cứng ngắc tại chỗ, mặt mũi đầy đau đớn muốn nói gì đó nhưng cả người rơi ầm xuống đất, chết ngay lập tức.
Một kiếm!
Lại là một kiếm giết chết!
Lê Dương đã vận dụng kiếm ảnh, hắn dung nhập kiếm ý vào trong kiếm phát ra kiếm khí mỏng như sợi tơ giết địch. Lê Dương lựa chọn sử dụng sát chiêu mạnh chính là muốn giết gà doạ khỉ, tác dụng chính là để cho bọn vẫn còn đang ẩn nấp kia biết khó mà lui, hắn không muốn quá phiền phức.
Bây giờ chỉ còn lại người đàn ông trung niên mặc giáp đen, con ngươi hắn đột nhiên co rút lại, sắc mặt đại biến, Lê Dương ra tay như thế nào hắn căn bản không nhìn thấy rõ, đây là thực lực cường đại thế nào mới có thể làm được?
Không còn kịp suy nghĩ nữa, người đàn ông trung niên này lập tức rút đao ra chắn trước người.
xoẹt xoẹt ~
Triều Nguyên kiếm sắc bén vô cùng, một kiếm chém xuống trực tiếp chém cả người lẫn đao thành hai nửa! — QUẢNG CÁO —
Hư Hồn Ngũ trọng cũng một kiếm, chết!
Lê Dương cảm nhận những khí tức tập trung vào mình dần biến mất, những tu sĩ bao vây mình đã bị doạ sợ, thu hồi khí tức, lặng yên rời đi.
Ba tên Hư Hồn cảnh tất cả đều bị giết nhanh gọn, mạnh như Hư Hồn ngũ trọng cũng chết tức tưởi ở kia kìa! Mạnh như vậy, những người như họ làm sao có thể làm gì được?
Quả thật treo thưởng trên Huyết Sát bảng rất cao, nhưng phải còn sống mới lấy được phần thưởng à!
Thân ảnh Lê Dương chầm chậm hiện lên trên con phố, tay cầm Triều Nguyên, lắc lắc tay cầm kiếm, những giọt máu dễ dàng rơi xuống đất.
Kiếm giết người không dính máu!
“Kiếm tốt!”
Lê Dương quay lại nhìn về phía cửa hàng Khôi Hùng mim cười, thu Triều Nguyên kiếm đeo trên lưng rồi rời đi.
….
Thiên Sơn thành nằm ở phía cực bắc của Huyền Vũ đại lục nhưng lại nằm ổ phía tây Lam Tinh quốc, ở khu vực này có khoảng mười mấy toà thành giống như Thiên Sơn thành, mà để có thể đi đến đế đô phải đến thành lớn nhất ở phía tây này —— Vân Long thành.
Lần này Lê Dương rời khỏi Thiên Sơn thành trực tiếp đi tới Vân Long thành, chuẩn bị đi Vân Thuyền bay đến đế đô.
Vân Long thành cách Thiên Sơn thành rất xa, dựa theo lộ trình hiện tại, chắc khoảng hơn mười ngày nữa mới đến nơi.

Mà trong hơn mười ngày này, chắc chắn hắn sẽ không được yên bình, bởi vì trên đường đi tất nhiên sẽ có càng nhiều thế lực từ đế đô muốn lấy mạng hắn mà đến. Con đường phía trước phải hết sức cảnh giác!
Trời đã sắp tối, trên đường đi từ Thiên Sơn thành đến Vân Long thành có một thiếu niên lưng đeo kiếm tiến vào một nhà trọ gần đó.
“Quý khách, dừng chân nghỉ ngơi hay ở trọ?”
Tiểu nhị tươi cười rạng rỡ tiến đến ân cần hỏi, hướng về phía Lê Dương cúi đầu khom lưng.
“Ta ở trọ.”
“Được, quý khách mời lên tầng trên.”
Tiểu nhị đưa tay mời, đưa Lê Dương lên tầng hai.
Căn phòng trọ này không có vẻ gì sang trọng nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng.
— QUẢNG CÁO —
Giao tiền, Lê Dương đi vào phòng.
“Quý khách ngồi tạm, xin chờ một chút để ta chuẩn bị bữa tối. Ngài nếu cần gì cứ gọi ta, mọi nhu cầu của ngài sẽ được thực hiện ngay lập tức!”
Tiểu nhị thu tiền, đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Không bao lâu sau hắn bưng tới mấy đĩa món ăn khá phong phú.
“Những món ăn này đều là hạng nhất ở vùng này, do chính đầu bếp nổi tiếng nhất vùng chế biến. Chúc quý khách ngon miệng!”
Đem từng món ăn đặt lên bàn, tiểu nhị lại một lần nữa rời đi.
Bóng đêm dần dần đến, ánh mặt trời đã khuất sau núi.
Một thân ảnh như ma ảnh không một tiếng động tiến vào phòng của Lê Dương.
Toàn thân quần áo hắn đều mặc đồ đen, trong tay xuất hiện một con dao găm, người này cầm dao vọt lên sát giường, dao găm trong tay mạnh mẽ đâm xuống.
“Hử?”
Người mặc đồ đen phát hiện có chút không đúng, lật chăn lên, chỉ thấy dưới đó làm gì có ai, chỉ có hai cái gối đầu.
“Tìm ta sao?”
Thanh âm lạnh như băng lọt vào trong tay người mặc đồ đen, cả căn phòng được thắp sáng lên, Lê Dương đã cầm trong tay Triều Nguyên, kề sát cổ của tên ám sát để cho hắn không dám cử động dù chỉ một chút.
“Ngươi làm sao biết được?”
Tên này chính là tên tiểu nhị ở quán trọ này, hắn hạ độc trong những món ăn của Lê Dương, một khi Lê Dương ăn vào sẽ làm cho toàn thân tê liệt, không thể di chuyển được.
“Ta nói các ngươi đã để lộ mình ra ngay từ đầu, ngươi có tin không?”
Lê Dương cực kì bình tĩnh, Triều Nguyên cắt một cái, máu tươi bắn tung toé khắp nơi, tên tiểu nhị quán trọ trực tiếp ngã trong vũng máu, tắt thở hoàn toàn.
Từ lúc vào cửa quán trọ, Lê Dương liền phát hiện quán trọ này có vấn đề. Quán trọ bình thường vào những giờ như thế này thường đông đúc khách ăn ở, nhưng ở đây chỉ có vài ba người, hơn nữa không hề trò chuyện gì với nhau, cực kì yên tĩnh. Kể cả tên tiểu nhị này cũng nhiệt tình hơi quá mức.
Hắn luôn cảnh giác cho đến bây giờ, cho nên Lê Dương kết luận tên tiểu nhị này có thể là sát thủ vì giết hắn mà đến, nhưng đối phương rõ ràng không đủ chuyên nghiệp, ẩn giấu không đủ sâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.