Chương trước
Chương sau
Thật đói a, Miểu Miểu nằm im lặng ở trong lòng Dịch Thiên, buổi tối ngày hôm qua ăn cũng không ít, chỉ có một chút vận động lúc tối thôi mà, sao lại đói đến như vầy rồi.
Nhẹ nhàng xoay xoay người, định chui ra khỏi ngực Dịch Thiên thì đột nhiên bên hông bị giữ chặt lại, Dịch Thiên mở mắt, có chút lo lắng hỏi: “Sao lại dậy sớm như vậy?” Bình thường mặt trời chưa lên ba sào nữ nhân này tuyệt đối sẽ không chịu dậy, trừ phi chính mình đánh thức nàng.
“Ta đói quá.” Miểu Miểu sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình ỉu xìu nhìn Dịch Thiên. Dạo này thật sự là vận động quá độ rồi cho nên cảm thấy đói rất nhanh.
Dịch Thiên đưa tay sờ sờ bụng Miểu Miểu, thật là đói đến xẹp bụng, trừ việc đói thật sự không có lý do gì khiến cho Miểu Miểu dậy sớm như vậy. Khóe miệng khẽ cong lên, Dịch Thiên dịu dàng nói: “Để ta đi lấy.” Dạo gần đây nụ cười của Dịch Thiên xuất hiện ngày càng nhiều, trong lòng Miểu Miểu tràn đầy cảm động, Dịch Thiên đối với nàng luôn luôn rất đặc biệt.
Ăn xong đồ ăn Dịch Thiên bưng tới, Miểu Miểu thỏa mãn ợ một cái, thật sự là hạnh phúc a. Trên đường đột nhiên truyền lên tiếng ồn ào, mới sáng sớm mà ồn như vậy, kẻ nào ở đây gọi quỷ hả. Miểu Miểu chạy vọt đến bên cửa sổ, mở ra nhìn ra ngòai. Sắc trời vẫn còn sớm, người đi trên đường cũng không nhiều nên tiếng ồn ào này liền hết sức chói tai.
Hai người nhìn có vẻ đã say mèm đang ôm nhau la ầm ĩ. “Ta đã bảo chờ xem thử tình huống như thế nào rồi mới chọn, bây giờ thì hay rồi, bao nhiêu bạc đặt lên người Dịch Thiên rồi.”
“Làm sao ta biết phu nhân của hắn sẽ tham gia a, nếu biết ta đã đặt vào nàng ta rồi, bây giờ thì hay quá, cả hai chúng ta thua sạch rồi.”
“Hu hu hu, bạc của ta.”
“Hu hu hu, tại sao nữ nhân mà cũng tham gia.”
Hai người ôm nhau một chỗ lúc thì khóc rống lên, lúc thì cười như điên khiến cho người đi đường đều dừng lại nhìn ngó. Miểu Miểu cứ là mắt trợn tròn, đây là tình huống gì vậy, quay đầu nhìn Dịch Thiên, hình như là người đã đặt cược vào chàng đó.
Dịch Thiên cũng không biết nói sao, đóng cửa sổ lại, từ lúc Miểu Miểu tuyên bố muốn tham gia, nhân khí của nàng cứ thế mà phi thăng. Khiến bao nhiêu người khóai chí nhưng cũng hại khổ không ít người, vì thật sự có vẻ như Miểu Miểu chắc chắn là người chiến thắng cuối cùng rồi. Cứ nhìn số ngân lượng với người đặt cược là thấy được.
Trừ ra chính mình cược 200 vạn lượng, tên Hoàng đế chó má kia cũng cược 200 vạn lượng, còn có Hắc Diễm, cũng cược 100 vạn lượng, chắc chắn là tên nam nhân kia bảo hắn cược, ngòai ý muốn nhất là Nguyệt Tuyền, đương nhiên cũng cược 100 vạn lượng. Nhiều người cùng ủng hộ Miểu Miểu như vậy, bây giờ nàng được vạn người để ý. Nghĩ đến đó, tâm tình Dịch Thiên liền có chút khó chịu, phu nhân của chính mình, cần gì bị nhiều người chú ý như vậy.
Nhìn thấy Dịch Thiên vẻ mặt khó chịu, Miểu Miểu cười cười đủng đỉnh đi tới, vỗ vỗ vai Dịch Thiên nói: “Đó là phu nhân của chàng được hoan nghênh a, đối với ta, sự ủng hộ của chàng mới là động lực thắng lợi, thêm những người khác cũng chả làm gì.” Trong nháy mắt sắc mặt Dịch Thiên liền tươi tỉnh hơn. Miểu Miểu cảm thấy mình thật quá lợi hại rồi, câu nói đầu tiên liền có thể dụ khị Dịch Thiên như vậy, nhưng cái này cũng cần Dịch Thiên phối hợp tích cực nha, nếu không một tay thì làm sao vỗ ra tiếng được.
“A, đó là Nguyệt Tuyền, Nguyệt Tuyền công tử a, tại sao người cũng muốn ủng hộ cho phu nhân của Dịch Thiên a.” Một trong hai hũ hèm đột nhiên kêu lên.
“Đúng a, đánh vỡ hết mộng tưởng cuối cùng của bọn ta rồi, hu hu hu.” Hũ hèm còn lại cũng gia nhập.
Nguyệt Tuyền, bước chân Miểu Miểu liền xoay lại, đẩy cửa sổ ra, nhìn một chút thử xem tuyển thủ tiềm năng trong truyền thuyết bộ dạng vốn là như thế nào. Không nhìn không biết, vừa nhìn một cái giật cả mình, đương nhiên không phải vì khó coi mà bị hù cho giật mình, là bởi vì quá đẹp mắt nên mới bị hù cho giật mình.
Mày kiếm cong nhẹ, lông mi mịn dài, mắt phượng quyến rũ, mũi nhỏ cao thẳng, bạc môi gợi cảm, lúc nào cũng mang theo một nụ cười như mộc xuân phong*, mái tóc dày mượt buông xõa xuống, rơi nhẹ trên vai, xõa dài xuống lưng, nổi bật trên nền áo trắng, giống như tiên nhân hạ phàm không nhiễm sương khói nhân gian, Miểu Miểu trong phút chốc nhìn đến ngây người, nam nhân như vậy thật sự không kém Dịch Thiên chút nào, nhưng hai người đẹp hai kiểu khác nhau.
*cảm giác dịu dàng như ngồi trong gió xuân
Nguyệt Tuyền chỉ cười không nói nhưng lại hơi liếc mắt về hướng Miểu Miểu một tí rồi cùng kẻ còn lại rời đi. Miểu Miểu hòan hồn, ông trời ơi, nam nhân này thật xinh đẹp, ánh mắt bám riết theo phương hướng Nguyệt Tuyền rời đi, nam nhân xinh đẹp như vậy chính là để thưởng thức nha. Đột nhiên hai mắt bị che kín, “Không cho nhìn nữa.” Một giọng nói bá đạo truyền đến, Miểu Miểu nhất thời dở khóc dở cười, lo nhìn đến xuất thần nên quên mất cái bình dấm chua bên cạnh.
Vội vàng giơ hai tay lên, ra dáng đầu hàng, cam đoan: “Ta chỉ là thưởng thức mỹ nam thôi, không có ý gì khác đâu.” Lúc này Dịch Thiên mới buông tay ra nhưng sắc mặt rõ ràng là không đẹp chút nào. Hai tay xoa xoa khuôn mặt Dịch Thiên cười nói: “Ha ha, ông xã của ta lúc uống dấm chua thật đáng yêu nha, cho nên ta chỉ thích chàng, những người khác đều không thích.” Lại một lần nữa tuyên ngôn tình yêu đã giúp cho sắc mặt của Dịch Thiên được cải thiện.
Trên đường lớn, Nguyệt Tuyền cùng người còn lại đang từ từ tản bộ. “Nguyệt Tuyền, mới vừa rồi nữ nhân đó cứ nhìn chằm chằm vào ngươi. Xem ra là bị vẻ ngòai của ngươi làm cho mê mẩn rồi. Lại thêm một nữ nhân quỳ gối trước sắc đẹp của ngươi nha.” Người này cười nói.
“Ha ha, Quân Cưu, lúc nãy ngươi nhìn lầm rồi, mặc dù ta chỉ liếc mắt một cái thôi nhưng ta nhìn thấy trong mắt của nàng ngọai trừ thưởng thức thì không có gì khác, rất rõ ràng là mị lực của ta đối với nàng đã mất linh.” Nguyệt Tuyền cười lắc đầu.
“Thật sao, tại sao ta lại không thấy ta?” Nam tử có tên là Quân Cưu kinh ngạc nói.
“Đó là do ngươi còn chưa tỉnh ngủ, mắt còn nhiều ghèn lắm.” Nguyệt Tuyền chọc tức, đôi mắt của ngươi nhìn nữ nhân đều chỉ có một dạng, như vậy thì còn có thể nhìn ra cái gì, đúng là cái tên trong mắt chỉ có bạc.
Quân Cưu sờ sờ mũi, hắn kém cỏi như vậy sao, tốt xấu gì hắn cũng là giữa chốn bách hoa chen chúc mà lớn lên, tỷ tỷ muội muội nhiều như vậy, khi dễ hắn cũng không ít, hắn đối với phụ nữ là miễn dịch tuyệt đối.
“Ngươi nói nàng sẽ thắng sao?” Đuổi theo bước chân Nguyệt Tuyền, Quân Cưu hỏi.
“Sẽ, Dịch Thiên trước hết sẽ giúp nàng đánh cả thiên hạ, còn nàng đoán chừng cuối cùng chỉ ra mấy chiêu là tốt rồi, chỉ là hơi đáng tiếc, ta còn muốn xem thử Ngân Tiêu lợi hại chỗ nào.” Nguyệt Tuyền cười nói, không biết nữ nhân này có thể sử dụng Ngân Tiêu hay không mà khí thế lớn như vậy.
“Ha ha, cái này thì ngươi liền sai lầm rồi. Nàng có thể còn phải tự mình đấu vài trận, ta có tin tức nội bộ, nghe nói cơ chế của đại hội năm nay có vài thứ thay đổi, không có tính đến cấp bậc, bất luận mạnh yếu cũng phải đánh từ đầu, đánh tới thua mới thôi.” Quân Cưu nói một cách đắc ý, trừ bạc ra mình cũng chú ý đến nhiều thứ khác lắm chứ.
Đại Hội Võ Lâm trước đây dựa theo võ công mà chia làm vài cấp bậc, võ công càng lợi hại cấp bậc càng cao. Người có cấp bậc ngang nhau thì đấu với nhau, người thắng thì tiến lên một bậc. Vị trí cao cấp nhất đẳng thì căn bản là không cần đánh, chỉ cần tịnh dưỡng tinh thần, ngồi đợi người thắng cuối cùng, sau đó đấu với hắn là được.
“Như vậy công bằng hơn nhiều, nhìn không ra ngươi cũng có hứng thú với mấy điều này.” Nguyệt Tuyền vẫn cười nói như trước, phương diện này quả thật chính mình không có chú ý đến, chỉ nghe nói Vụ Thiên Các năm nay sẽ tham gia, còn những cái khác cũng không tìm tòi nghiên cứu nhiều, dù sao Đại Hội Võ Lâm cũng chỉ có mấy người đó. Ha ha, bây giờ lại cảm thấy rất háo hức mong chờ đại hội bắt đầu rồi.
“Ngươi nghĩ rằng ta chỉ thích bạc hả, thật sự là…” Quân Cưu bất mãn liến thoắng gì đó đi theo Nguyệt Tuyền xa dần.
“Hoàng thượng, bởi vì chuyện phong tỏa thành nên đã có vài người trong giang hồ bắt đầu quấy rối, Đại Hội Võ Lâm cũng sắp bắt đầu rồi, nếu không khai thành, thần sợ sẽ gây ra hỗn lọan.” Thành chủ cung kính nói với Thần Quang Dục, nguyên nhân chết của nữ nhi thì đã biết rồi, sợ là đã làm việc gì đụng phải người không nên dây vào, cho dù chính mình bây giờ có điều tra ra, phỏng chừng cũng không đụng vào hắn được, ngược lại còn đeo thêm phiền tóai vào người, không bằng cứ như vậy cho nó trôi qua đi.
Thần Quang Dục ôm Mỵ Diễm ngồi trong đại sảnh nghe vậy cười nói: “Ái phi cảm thấy như thế nào?” “Hoàng thượng, nếu thành chủ cũng không ngại vậy thì liền khai thành đi, chọc dân chúng nổi giận sợ là ảnh hưởng không tốt a.” Mỵ Diễm dịu dàng nói, Thần Quang Dục tại sao muốn phong tỏa thành, nàng cũng không biết, nhưng nếu bây giờ hỏi ý tứ của nàng, e là muốn khai thành rồi.
“Vậy cứ y lời ái phi nói, ngày mai khai thành, còn chuyện của hắn, tự ngươi xử lý cho tốt.” Phân phó với thành chủ xong, Thần Quang Dục ôm lấy Mỵ Diễm đi thẳng.
“Chủ thượng, ngày mai khai thành, chúng ta có thể rời đi rồi.” Vụ Huyền đóng cửa phòng lại, báo cáo với Dịch Thiên.
“Cái chết của nữ nhi thành chủ điều tra ra rồi sao?” Miểu Miểu hỏi, cũng không phát hiện thấy động tĩnh gì mà.
“Không có, trên cáo thị nói nàng đột nhiên phát bệnh tim mà chết, trước đây không biết nàng có bệnh này nên tưởng bị hại.” Vụ Huyền trầm giọng nói, lý do này thật quá gượng ép.
Miểu Miểu nghe vậy khẽ nhíu mày. Đây là nói không tra xét hay là không dám tra tiếp hả, thành chủ này cũng chịu đủ ấm ức nha, có điều không quan hệ đến nàng, nàng bây giờ chỉ có một mục tiêu là muốn đến Đại Hội Võ Lâm mà phát uy thôi.
“Ngày mai xuất phát.” Dịch Thiên lãnh đạm ra lệnh, nhìn ánh mắt của Miểu Miểu e là chờ không được rồi. “A, Dịch Thiên, chàng thật sự là rất hiểu rõ ta nha.” Miểu Miểu liền ngã người về phía Dịch Thiên, lại bắt đầu làm nũng. Tiểu Vũ lắc đầu, hết thuốc chữa.
Trăng treo trên cao, ánh sao đầy trời, Miểu Miểu kéo tay Dịch Thiên đi dạo trên đường lớn. Có lẽ là bởi vì ngày mai sắp khai thành rồi nên đêm nay trên phố đặc biệt đông người. Đang rộn ràng nhốn nháo chen qua một đám người, Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất nhẹ nhàng thỏa mãn, liền nắm chặt lấy tay Dịch Thiên, là bởi vì luôn có chàng bên người ta, cho nên mới hạnh phúc như thế, quay đầu nhìn về phía Dịch Thiên, cười đến phong hoa tuyệt đại.
Đột nhiên, Miểu Miểu cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình liền quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa Nam Cung Linh đang nhìn thẳng vào mình. Mới có mấy ngày không gặp, Nam Cung Linh dường như gầy đi rất nhiều, cũng tiều tụy rất nhiều, mặc dù vẫn như trước đây luôn cười như gió xuân nhưng Miểu Miểu có thể cảm giác được có chỗ nào đó bất đồng.
“Hey, Nam Cung Linh, nhiều ngày như vậy ngươi đã đi đâu hả?” Miểu Miểu bước tới cười nói. “Trước là đi tìm nàng, sau lại nghe nói nàng ở đây liền chạy đến.” Nam Cung Linh cười nói. Miểu Miểu gật đầu, trong phút chốc, ba người có chút sượng sùng.
“Được rồi, ngày mai khai thành, chúng ta liền xuất phát đi Đại Hội Võ Lâm, còn ngươi thì sao, có muốn đi hay không?” Miểu Miểu hỏi. Nam Cung Linh mỉm cười nói: “Đương nhiên là đi a, còn phải chờ xem nàng xưng bá võ lâm nữa, có điều ta mới đến tối nay, có chút việc muốn xử lý.” Miểu Miểu gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, vẫy tay chào Nam Cung Linh rồi lôi Dịch Thiên rời đi. Nói chung là lần này gặp lại Nam Cung Linh có chút là lạ, có điều chính mình cũng không biết giải thích ở chỗ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.