Chương trước
Chương sau
Sự im lặng trước cơn bão chính là hiện trạng bây giờ, nhiều người tụ tập ở Nháo Thành như vậy, mà cho đến giờ cũng không có đại sự gì phát sinh. Thần Quang Dục này nói là vì điều tra cái chết của nữ nhi thành chủ mà đến vậy mà cho đến giờ vẫn không phát hiện có động tĩnh gì. Rồi lại còn bọn người Nam Cung Việt, nam nhân đeo mặt nạ cũng không có lộ diện, cũng không biết có lén lút hành động làm chuyện gì mà người khác không biết hay không. Oa~~~ Miểu Miểu ngáp không biết lần thứ mấy rồi, không có việc gì xảy ra có nghĩ là không có việc gì để làm, bây giờ lại không thể ra thành, thật đúng là chán, Thần Quang Dục này tại sao còn không tra cho hết chuyện, tra xong chúng ta còn phải xuất phát về hướng võ lâm đại hội nữa, tên Hoàng đế này sống an nhàn sung sướng quá nên hiệu suất làm việc thật kém.
“Mệt sao?” Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu ngó trời ngáp, buột miệng hỏi. “Ừm, chán chết đi được.” Miểu Miểu miễn cưỡng lăn ra bàn đáp lại. Trừ việc ngủ, chỉ có đi dạo phố, mà cái phố này đi dạo cũng đã hai ba lần, giờ đã chẳng còn gì để dạo nữa rồi.
“Có muốn làm việc gì khác không?” Dịch Thiên đột nhiên cúi người nói nhỏ ở bên tai Miểu Miểu, hơi thở ấm áp phà vào khiến tâm tư Miểu Miểu ngứa ngáy. “Ha ha, Dịch Thiên chàng càng lúc càng xấu nha.” Miểu Miểu ngẩng đầu nhướng mày cười ngọt. Lời nói có tính chất khiêu khích như vậy trước kia đừng mơ Dịch Thiên sẽ nói, ở cùng với nàng lâu ngày cũng trở nên hư hỏng. Dịch Thiên khẽ nhướng mày, nhoẻn miệng cười xấu xa, đưa tay ôm lấy Miểu Miểu đi về phía giường, cái kiểu hư hỏng này chỉ sử dụng cho nàng thôi.
Dịch Thiên nhẹ nhàng buông Miểu Miểu xuống, chậm rãi vươn người tới, dùng đôi môi gợi cảm chặn lấy tiếng cười khanh khách của Miểu Miểu, chỉ còn lại tiếng thì thầm khe khẽ ư ư a a quanh quẩn trong phòng, căn phòng trong phút chốc tràn ngập mùi vị giao hoan.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến, giọng của Tiểu Vũ vang lên ngoài cửa: “Mở cửa, mở cửa, trò hay thượng trận rồi.” Trong nháy mắt cắt đứt hết cơn kích thích. Trò hay? Đầu Miểu Miểu thò ra từ dưới thân Dịch Thiên, muốn xem muốn xem.
Cũng không thèm nhìn phản ứng của Dịch Thiên, đẩy hắn một cái leo thẳng xuống giường mở cửa hỏi: “Chuyện gì hay?” Tiểu Vũ liếc mắt ngó vào bên trong một cái liền giật mình rụt người lại, Thượng Đế của ta a, cái vẻ mặt của Dịch Thiên như vậy là sao. Cả mặt đen thui, ánh mắt âm u, nhìn giống như muốn ăn thịt người vậy, xem ra hình như ta mới quấy rầy chuyện tốt của người ta a.
Tiểu Vũ lui lui lại phía sau, tốt nhất là không nên tìm đến nam nhân đang bất mãn mà đắc tội, nếu không chết như thế nào cũng không biết. Quay qua Miểu Miểu bắn ra một chút ám hiệu, Miểu Miểu liền hoàn hồn lập tức trương lên vẻ mặt tươi cười xoay người lại, vội vã chạy đến bên người Dịch Thiên, giả bộ không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Dịch Thiên, ôm cổ Dịch Thiên cười nói: “Chồng yêu à, chúng ta cũng đi xem thử một chút đi.”
Chồng yêu, khóe miệng Tiểu Vũ co quắp, xưng hô rùng mình như vậy mà nàng cũng có thể gọi quang minh chính đại như vậy. Có điều hình như cái này lại có hiệu quả với Dịch Thiên, nhìn xem, sắc mặt không còn đen nữa, cũng nhấc người lên rồi, đang ôm eo Miểu Miểu đi về phía hắn.
Tiểu Vũ lắc mình một cái, đi theo phía sau bọn họ xun xoe: “Ở sòng bạc lớn nhất phố đang mở sòng cá cược, lấy một ăn mười, đánh cuộc coi thử người thắng Đại Hội Võ Lâm là vị nào, trước mắt có bốn sự lựa chọn.” “Bốn người nào, có ta không?” Miểu Miểu quay đầu nói một cách hào hứng, tốt xấu gì nàng cũng có Ngân Tiêu, cũng coi như là một người có danh tiếng đi.
Tiểu Vũ sửng sốt, rồi sau đó thành thật lắc đầu, rất đáng tiếc, không có ngươi. “Cái gì, dĩ nhiên không có ta, Dịch Thiên, bọn họ đều khi dễ ta.” Miểu Miểu nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn về phía Dịch Thiên, nói cực kì đáng thương.
Dịch Thiên đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Miểu Miểu, đôi mắt khẽ cười nói: “Ta sẽ lọai bọn họ.” Hai mắt Miểu Miểu lập tức sáng lên, ưm ưm, chỉ có Dịch Thiên của ta là tốt, sau đó liền bắt chước mèo con cọ cọ dụi dụi ở trong ngực Dịch Thiên.
Làm nũng xong một hồi mới nhớ ra còn Tiểu Vũ, lại hỏi tiếp: “Bốn kẻ đó là ai?” Tiểu Vũ đảo mắt một cái, làm bộ như không nhìn thấy gì cả, chỉ biết ban ngày ban mặt không phân biệt hoàn cảnh mà cứ làm nũng với Dịch Thiên, ném chết danh tiếng của Vụ Thiên Các rồi.
“Ha ha, tẩu phu nhân, công phu làm nũng của tẩu cũng thật cao nha, khi nào rảnh dạy Vụ Thiến nhà đệ a, để cho đệ cũng được trước mặt nhiều người như vậy hưởng thụ cảm giác ôn nhu có mỹ nhân trong ngực.” Đám người Lâm Phong từ phía sau xông ra, có điều hắn vừa nói xong, Vụ Thiến liền tặng cho hắn một huých, khiến cho mọi người cười đến lăn lóc.
Miểu Miểu trừng mắt một cái, bản lãnh này làm sao mà ai cũng có thể học được, muốn hưởng thụ thì tự mình dạy đi, ta chỉ cho Dịch Thiên nhà ta hưởng thụ vinh dự này thôi, những kẻ khác tránh sang một bên, ngay cả nữ cũng không được, khiến cho mọi người được thêm một trận cười.
“Phu nhân, bốn người này chia ra gồm chủ thượng, Hắc Diễm, Nguyệt Tuyền cùng với đương kim Minh chủ Văn Liêm.” Vẫn là Vụ Kiếm giỏi, trả lời nghi vẫn của Miểu Miểu.
“Nguyệt Tuyền là ai? Nữ nhân hả?” Miểu Miểu hỏi. Trong số này chỉ có Nguyệt Tuyền là hòan tòan xa lạ.
“Nam nhân. Là ngôi sao trong chốn giang hồ mới nổi. Là người hào sảng có nghĩa khí. Võ công gia thế cũng không tệ, mặc dù không phải là làm quan sang quý, nhưng gia thế cũng có thể coi là phú khả địch quốc rồi. Nơi này cũng có rất nhiều cửa hàng của bọn hắn.” Vụ Kiếm giải thích.
“Có tiền hơn Dịch Thiên sao?” Miểu Miểu hỏi lại.
“Nếu có tiền hơn Dịch Thiên thì tỷ sẽ quay qua chui vào ngực hắn hả?” Tiểu Vũ đứng bên cạnh trêu tức.
“Tên nhóc chết tiệt, biến qua một bên đi, đem núi vàng núi bạc cho ta, ta cũng không đổi Dịch Thiên, chàng là độc nhất vô nhị.” Miểu Miểu nổi sung phát ngôn đè chết người, có điều say chết người cũng chỉ có một mình Dịch Thiên, những người khác không ngừng tấm tắc, phu nhân quả thật coi người khác giống không khí, có điều nhìn bộ dạng chủ thượng rất là hưởng thụ nha.
“Đi nhanh một chút, đi xem thử ba vị thí sinh tiềm năng kia có triển vọng thế nào.” Miểu Miểu lôi kéo Dịch Thiên chạy trước.
“Thí sinh tiềm năng là cái gì vậy hả? Tẩu phu nhân.” Lâm Phong có vẻ rất ham học hỏi nha.
“Chính là có năng lực cao, có tiền đồ trúng cử làm nhân viên, đương nhiên ta chắc chắn là thí sinh tiềm năng số một nha. Ta cảnh cáo các ngươi, để cho chắc chắn, phải đem tiền đặt trên người ta, nếu không, hắc hắc.” Miểu Miểu cười gian trá, quay lại nhìn đám người: “Ngươi, không có phép cưới Vụ Thiến, muội, không cho phép gả cho Lâm Phong. Còn ngươi, không chọn ta, cả đời ở trong kỹ viện đi, ngươi, không ủng hộ ta, từ chủ sự cho làm tiểu nhị, về phần ngươi hả, cứ như vậy cả đời dùng thân phận Vụ Minh mà sống đi.”
Mọi người nghe vậy, vẻ mặt hắc tuyến, phu nhân thật quá đáng, cái này quả thực chính là uy hiếp, một chút quyền tự do cá nhân cũng không có. Tiểu Vũ ở bên cạnh hú hồn, may quá, may quá, ta không có chuyện gì.
“Được rồi, còn đệ nữa” Miểu Miểu dạo qua một vòng quay về lại. Phát hiện bên kia còn Tiểu Vũ, “nếu đệ không ủng hộ ta, cả đời làm người hầu cho ta đi.” Cực kì thành công làm cho Tiểu Vũ hộc máu, cái này thật quá đáng nha.
Đòan người đi đến sòng bạc lớn nhất phố, bên trong tòan đầu người di chuyển, tiếng người râm ran, xem ra việc phong tỏa thành cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của bên này, tựa hồ còn có xu thế ngày càng đông khách hơn. Ngẫm lại cũng đúng, người ta không có nơi để đi, đến đây cũng là một lựa chọn không tồi a.
Mọi người đi vào liền thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người, gặp được Dịch Thiên ở chỗ này thật sự là bất ngờ của bọn họ. Đi đến chỗ mở cá cược, nhìn tên của bốn người treo cao cao, phía dưới viết tổng số ngân lượng đã được đặt vào, Dịch Thiên 345 vạn lượng đang xếp thứ nhất, kế tiếp là Nguyệt Tuyền 301 vạn lượng, sau là theo thứ tự Hắc Diễm cùng đương kim Minh chủ. Nhìn không ra nha, Nguyệt Tuyền kém Dịch Thiên không xa, xem ra thực lực cũng không phải có thể khinh thường.
“200 vạn lượng, cá cho phu nhân của ta.” Dịch Thiên đột nhiên lên tiếng nói với chủ sự ở phía sau quầy. Trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, phu nhân của hắn, nữ tử sở hữu Ngân Tiêu trong truyền thuyết, cũng muốn đi tranh đọat chủ vị Minh chủ sao. Cũng không phải nói thực lực của nàng không được, mà là một nữ tử cùng bọn đàn ông tranh đấu, thật sự lần đầu chứng kiến.
Chủ sự ngẩn người một chút rồi đưa tay nhận ngân phiếu từ tay Vụ Huyền, đem tên Miểu Miểu treo lên cao, chỉ cần buôn bán có bạc, là nam hay nữ cũng không quan hệ.
Vụ Huyền lại móc ra 50 vạn lượng, đưa cho chủ sự nói: “Cược cho phu nhân nhà ta.” Tiếp theo Vụ Kiếm, Vụ Thiến cũng là 50 vạn lượng, Lâm Phong 100 vạn lượng, Tiểu Vũ cùng Cô Thiên Ngạo có vẻ nghèo, chỉ cược 5 vạn lượng, bây giờ tổng số của Miểu Miểu đã là 460 vạn lượng rồi. Vượt xa Dịch Thiên. [L: Chúa ơi, vạn lượng mà làm như đá, móc ra một tờ 5 vạn mà còn chê nghèo =.=]
Miểu Miểu vô cùng khóai chí cười toe toét, có tổ chức thật tốt a, người đông sức mạnh. Người trong đại sảnh thấy vậy cũng đi đến đặt tiền, Dịch Thiên cũng cược 200 vạn lượng rồi, chỉ cần Dịch Thiên đánh bại người khác, như vậy phu nhân hắn liền nhất định thắng, Dịch Thiên khẳng định sẽ giúp cho nàng a. Có cơ hội tốt như vậy sao lại không làm ăn, không cược chính là đồ đần.
Nhìn nhân khí của mình cứ từ từ mà tăng lên như thế, trong lòng Miểu Miểu có chút đắc ý a, không nghĩ ra nàng cũng rất là có danh tiếng đó chứ, Tiểu Vũ thì ở một bên không nói gì, những người này thật sự là kiến phong sử đà* a, có điều lúc này bánh lái đã tự chạy không cần người bẻ nữa rồi.
*nghĩa là nhìn gió mà bẻ lái thuyền cho dễ lái, dạng gió chiều nào theo chiều ấy
Trong góc một nam tử quay qua tên còn lại cười nói: “Không nghĩ tới nàng cũng sẽ tham gia, giúp ta cược cho nàng 100 vạn lượng.” Tên còn lại cũng cười nói: “Lời như vậy, ta cũng phải cược một chút.”
Trong vòng có một ngày, tất cả mọi người đều biết Miểu Miểu cũng muốn tham gia Đại Hội Võ Lâm, hơn nữa còn là thí sinh được cược cao nhất, ngân lượng cược cho nàng tổng cộng cũng vượt quá 1000 vạn lượng rồi. Vì thế chủ sự lại đặc biệt tìm đến nàng, hy vọng nàng hạ thủ lưu tình, nếu không sòng bạc của bọn họ có đem bán hết cũng trả không nổi.
Miểu Miểu mới mặc kệ sống chết của mấy người này, từ đầu vốn là chính ngươi muốn mở cá cược mà, nhờ vả ta không không hả, ta tham gia Đại Hội Võ Lâm mục đích chính là muốn làm Minh chủ mà, khiến cho chủ sự tức giận đến sùi bọt mép mà bỏ về.
“Đã vui vẻ chưa?” Nhìn Miểu Miểu bộ dạng hưng phấn suốt hai ngày, Dịch Thiên nhướng mày hỏi. “Ừ, rất vui vẻ, sung sướng, không nghĩ tới ta có nhân khí như vậy a.” Miểu Miểu tung người nhào vào lòng Dịch Thiên, ta biết, tất cả đều là nhờ chàng, người khác vốn là nhìn năng lực cùng mặt mũi của chàng mà cược cho ta, có điều ta quả thực là sung sướng. Ha ha, vỗ lưng Dịch Thiên một cái, bây giờ ta trở thành tiềm năng số một, sau này sẽ là mối đe dọa của chàng đó.
“Nàng đã vui vẻ như vậy, có phải chúng ta nên hòan thành chuyện chưa làm xong ngày hôm qua?” Dịch Thiên đột nhiên cười gian xảo nói. Buổi tối ngày hôm qua tiểu nữ nhân này hưng phấn quá độ lăn qua lăn lại ngủ không được, sau đó lôi kéo hắn đi ngắm sao, kết quả đến khi hắn tỉnh thì nàng lại ngủ thiếp đi.
Ách, trong nháy mắt Miểu Miểu ngẩn người ra, sau đó hét ầm lên: “A, Dịch Thiên, chàng cười như vậy rất hấp dẫn, ta yêu chết mất, yêu chết mất…” Nói xong không ngừng hôn lên mặt lên môi Dịch Thiên. Dịch Thiên ngốc này càng ngày càng biết cách dụ dỗ nàng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.