Chương trước
Chương sau
Cô Thiên Ngạo mơ màng mở mắt, “Ngươi tỉnh rồi.” Tiểu Vũ cười nói, không hổ danh mình là đồ đệ của Dược vương, y thuật quả nhiên chính là đệ nhất nha. “Ta không chết?” Cô Thiên Ngạo khẽ ho. “Không chết được, điều dưỡng một thời gian sẽ khỏe, bây giờ ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi gọi bọn họ tới.” Tiểu Vũ nói xong đứng dậy, hắn thật sự là đáng thương nha, bây giờ không chỉ là đại phu mà còn là người hầu nữa, thật là mạng khổ mà.
“Tỉnh rồi à.” Miểu Miểu mới vừa bước vào cửa liền nói. “Có ý gì?” Cô Thiên Ngạo cũng không nói nhiều trực tiếp hỏi thẳng. “Có một số việc không hỏi rõ ràng không được a, ắt hẳn ông cũng có thể cảm thấy được rằng có người ở đó rình xem.” Miểu Miểu cười nói. “Không phải là cố chủ của các ngươi sao?” Cô Thiên Ngạo có chút kinh ngạc, hắn vẫn tưởng là cố chủ của bọn họ, cho nên không hề suy nghĩ gì nhiều.
“Không phải.” Dịch Thiên bình thản nói, Nam Cung Linh không lợi hại như vậy, hơn nữa bản thân cũng phái người theo dõi hắn, hắn vẫn chưa hề rời khỏi Quang Đô.
“Vậy cố chủ các ngươi là ai?” Cô Thiên Ngạo hỏi.
“Cái này ngươi không cần biết, quy củ của Vụ Thiên Các như thế nào ngươi cũng đã nghe qua. Ta chỉ muốn biết ngươi có đắc tội với Nam Cung Việt hay không?” Dịch Thiên đáp lại.
“Các ngươi tin tưởng ta không có giết phu nhân hắn sao?” Cô Thiên Ngạo nhướn mày hỏi.
“Nói sao thì danh tiếng của ông cũng có phần chân thật, chúng ta tin tưởng, mặc dù hình tượng của ông ta chẳng thấy có chút nào giống cả.” Miểu Miểu nói chen vào.
Còn nói là không trông mặt bắt hình dong, Cô Thiên Ngạo nhìn Miểu Miểu liếc một cái nói: “Phu nhân hắn chết như thế nào ta cũng không biết, chẳng lẽ hắn là cố chủ, không có khả năng a, hắn không phải đã chết sao?”
“Cái này ngươi không cần xen vào, ngươi trước hết trả lời vấn đề của chúng ta đã.” Miểu Miểu cảm giác được lão nhân này vốn là tiền nhiệm võ lâm Minh chủ mà, tại sao lại lẫn lộn tình hình như vậy.
Cô Thiên Ngạo trầm tư nửa ngày rồi nói: “Ta cùng với Nam Cung Việt không có ân óan gì, nhưng ta rất là không thuận mắt với cái lọai người dối trá như thế, năm đó tuổi trẻ đầy nhiệt huyết có khiêu khích hắn, nhưng là qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hắn vẫn nhớ thù?”
“Ông cho rằng Nam Cung Việt là người như thế nào?” Miểu Miểu hơi nhíu mày nói.
“Dối trá, rất sợ chết, tham lam. Nghe được tin hắn chết, ta còn có chút kinh ngạc, một kẻ như vậy làm sao có thể chết dễ dàng trong lúc vận lương được, trừ phi có trá.” Ánh mắt Cô Thiên Ngạo chợt lóe lên.
Nam Cung Việt vốn là người như vậy sao? Miểu Miểu trong tâm có chút hoài nghi, chính mình cùng Dịch Thiên cũng chưa hề nhìn ra được, mà tính cách Nam Cung Linh dường như cũng không giống như có một phụ thân như vậy.
“Ngươi nghi ngờ lời ta nói sao, nói cho ngươi biết, hắn rất là giả tạo, năm đó tất cả mọi người đều không nhìn ra được, chỉ có ta nhìn ra được. Ngày đó hắn cũng không có tiền tài gì cả, cũng không phải đại quan gì cả, nhìn thấy Hách Liên Hồng mua một nữ tử xinh đẹp, chính mình thèm đến chảy nước miếng, vì vậy muốn âm thầm cưỡng gian nữ tử kia, bị ta phá hỏng, lúc này mới lộ rõ bộ mặt thật trước mặt ta.” Nhớ tới chuyện cũ, Cô Thiên Ngạo có đôi phần khó chịu.
Thật đúng là Hách Liên Hồng mua một nữ tử? Miểu Miểu lập tức hỏi: “Nàng ấy tên là gì?”
Cô Thiên Ngạo suy nghĩ một hồi lâu, vỗ vỗ đầu nói: “Tiểu Liên, đúng vậy, tên là Tiểu Liên.”
Tiểu Liên, Miểu Miểu cùng với Tiểu Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái, đó không phải là mẹ của đệ sao. “Sau đó chuyện gì xảy ra?”
“Sau khi bị ta phá hỏng, hắn đã nói là ta muốn cưỡng gian nữ tử kia trước, rồi được hắn cứu. Bởi vì lúc ấy nữ tử kia bị rơi vào trạng thái hôn mê, cho nên cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cho nên không giải quyết được cái gi hết, nói như vậy, nếu có oán hận thì phải là ta mới đúng.” Cô Thiên Ngạo nói đến đây thì có phần hậm hực, một đống lớn tuổi rồi, nhìn như thế này lại giống như một đứa con nít, bay mất mấy phần danh tiếng Tiền võ lâm Minh chủ của hắn.
“Vậy sau đó Tiểu Liên đi đâu rồi?” Miểu Miểu lại hỏi.
“Bị Hách Liên Hồng mang đi rồi, sau lúc đó ta không hề gặp lại nàng ấy.” Cô Thiên Ngạo trầm giọng nói.
“Bây giờ trong giang hồ ngươi vốn là một người đã chết.” Dịch Thiên đột nhiên lên tiếng nói.
“Ngươi muốn như thế nào?” Cô Thiên Ngạo hỏi lại, Dịch Thiên đột nhiên nói như vậy, tất có mục đích của hắn.
“Ta hy vọng ngươi có thể đổi một thân phận ở tại chỗ này, lúc cần thiết có thể dụ hắn đi ra.” Dịch Thiên bình thản nói.
Cô Thiên Ngạo hơi trầm tư nói: “Có thể, tuy nhiên ta có một yêu cầu, chờ tra sáng tỏ hắn còn sống hay không, lúc ta muốn đi không được ngăn cản ta, mặc dù ta thừa biết các ngươi có muốn cũng chẳng thể ngăn cản ta.”
Như vậy trước đây là ai bị chúng ta đả thương vậy ha, Miểu Miểu khinh bỉ nhìn về phía lão, đúng là một lão đầu cuồng vọng. “Thành giao.” Dịch Thiên nói, hắn đã sớm hòai nghi Nam Cung Việt làm sao có thể khinh địch mà chết như vậy, năm đó phụ thân có nói qua với hắn, khi đó võ công Nam Cung Việt đã không tệ, hôm nay qua nhiều năm như vậy, mặc dù người già đi , nhưng công lực e là chỉ tăng chứ không giảm.
“Ta muốn đêm nay dò xét Hách Liên gia.” Miểu Miểu đột nhiên lên tiếng, Tiểu Vũ ở bên cạnh gật đầu tỏ vẻ tán thành, bây giờ biết mẫu thân quả thật vốn là do Hách Liên gia mang về nên bắt đầu tra từ nhà bọn họ, không thể đi quang minh chính đại được vậy thì nói chung cứ đi lén lút đi. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Dịch Thiên nói: “Ta cùng đi với nàng.”
Nửa đêm, ba bóng người ẩn núp trong hoa viên Hách Liên gia. Hách Liên gia vẫn còn một vài ánh đèn chiếu sáng trong phòng, tại sao nhà bọn họ khuya như vậy còn chưa ngủ. Ba người lặng lẽ nhảy lên nóc nhà, vừa định đi đến thì nghe thấy một tiếng thở dài.
“Lão gia, tại sao khuya như vậy còn chưa ngủ, đang suy nghĩ gì vậy?” Nghe giọng nói hình như là phu nhân của Hách Liên Hồng, lần trước lúc đến có nghe qua giọng của bà ấy.
“Phu nhân, Hách Liên gia sợ là sắp bị đại họa đổ xuống đầu rồi.” Hách Liên Hồng lại thở dài thêm một trận.
“Sao vậy, lão gia?” Phu nhân thất kinh hỏi.
“Hoàng thượng đã xuống tay với Nam Cung gia rồi, vị thế của Nam Cung Linh e rằng tương lai cũng không giữ được, tiếp theo có lẽ sẽ đến phiên Hách Liên gia chúng ta rồi.”
Trên nóc nhà ba người đang nhìn quay qua đưa mắt cho nhau một cái, Nam Cung Linh cũng bị đá xuống đài rồi sao?
“Lão gia như vậy làm sao bây giờ? Hoàng thượng đã sớm nhắm đến nhà chúng ta rồi, hôm nay đã áp chế Nam Cung gia, chỉ e rằng chúng ta càng ngày càng có vẻ lộ ra quá nhiều tài năng rồi.” Phu nhân dù sao cũng là một người trong khuê phòng, sao lại hiểu rõ chuyện trong triều như thế.
“Phu nhân, hôm nay gió cũng đã đổi chiều, thời thế thay đổi rồi, Hoàng đế này dã tâm còn lớn hơn Tiên hoàng, vạn nhất Hách Liên gia chúng ta xảy ra sự tình gì, như vậy sẽ liên lụy đến nhiều người lắm, nếu có một ngày như vậy, phu nhân, nàng hẳn là biết ta muốn làm gì.”
“Lão gia, vô luận là người làm cái gì, thiếp cũng ủng hộ người, thiếp sống là người của Hách Liên gia, chết cũng là quỷ của Hách Liên gia.”
Nghe đến đó, ba người nháy mắt một cái rồi rời đi. Vốn là định tìm hiểu tin tức của mẫu thân Tiểu Vũ, trong lúc vô tình lại nghe được chuyện như thế, trước hết quay về phái người điều tra tin tức cho thỏa đáng đã. Nếu như Nam Cung Việt thật sự không chết, như vậy nếu tin tức Nam Cung Linh sắp bị biếm truyền ra ngòai rồi, hắn sẽ không nhịn được nữa?
Trở lại Bồng Lai Các, thay y phục dạ hành ra, Miểu Miểu duỗi người một cái, vận động như vậy mệt quá a, ngã phịch ra giường một cái. Dịch Thiên thấy vậy, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng xoa bóp tòan thân cho Miểu Miểu. Ưm, thật là thỏai mái, Miểu Miểu thỏa mãn phát ra âm thanh rên rỉ nho nhỏ. Thân mình đột nhiên bị lật lại, một bóng người phủ lên nàng, vị đại gia này xoa xoa bóp bóp một hồi nhân tiện phát tình luôn rồi, sức quyến rũ của ta thật lớn a, đến cuối cùng, suy nghĩ của Miểu Miểu liền bị quăng bay mất…Có chuyện gì ngày mai hẵng nghĩ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.