Nằm ở trong lòng Dịch Thiên, Miểu Miểu chậm rãi nhắm hai mắt, vòng tay qua eo Dịch Thiên nói: “Chàng định phái người nào đi?” Nghe nói tiền nhiệm Minh chủ Cô Thiên Ngạo rất lợi hại, có điều Dịch Thiên đã đáp ứng sẽ làm, nghĩa là có nắm chắc. Dịch Thiên bình bình mà nói: “Ta đi.” Miểu Miểu bật dậy đánh rầm: “Chàng đi? Lợi hại như vậy?” Dịch Thiên gật đầu nói: “Ta chưa bao giờ giao thủ với hắn, nhưng hai mươi năm trước hắn đánh bại Tiêu công tử.” Lợi hại như vậy, công phu của lão đầu coi như là nhất đẳng rồi nha. Trải qua hai mươi năm rèn luyện, không biết là lợi hại tới trình độ nào, Dịch Thiên mặc dù lợi hại nhưng vẫn là chỉ có hai mươi mấy năm nội lực, sợ là sẽ dẫn đến một trận ác chiến. “Ta và Tiểu Vũ cũng đi.” Miểu Miểu nói. Dịch Thiên gật đầu, địa ngục hay thiên đường hắn đều sẽ mang theo nàng. Trừ ra ba người, Dịch Thiên còn mang theo Vụ Huyền, bốn người hai ngựa nhanh chóng xuất phát. Nửa đêm, đã tới đích, là một tiểu viện (căn nhà nhỏ) rất đơn giản. Miểu Miểu đưa mắt hỏi, nơi này sao? Tiểu Vũ thấy vậy nói: “Tiền nhiệm Minh chủ danh tiếng rất tốt, thích cuộc sống đơn giản, không vợ không con, nhà quá lớn cũng không có ai ở.” Vừa dứt lời, một giọng nói âm vang truyền ra: “Khách quý đến, không tiếp đón từ xa, mời vào mời vào.” Cánh cửa của tiểu viện đột ngột tự động mở ra, nhóm người Dịch Thiên xoay người xuống ngựa, đi vào. Trong thính đường lờ mờ tối có một người đang ngồi, thư thái uống trà. Thấy bốn người tiến vào, vung tay lên, mấy ngọn đèn liền bùng cháy, trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng. Miểu Miểu lúc này mới nhìn rõ ràng, người này mặt mày thô thiển, lông mày rậm rạp, mặc dù tản ra uy nghiêm nhưng theo đó lại có chứa một cỗ tà khí. Người như vậy mà có danh tiếng tốt, Miểu Miểu thật là nghi ngờ. “Phu nhân phải chăng có điều hòai nghi đối với ta?” Cô Thiên Ngạo đột nhiên lên tiếng. Miểu Miểu khẽ nhíu mày, quả thật rất lợi hại, ngay cả mình nghĩ gì trong lòng mà cũng biết, cũng không e ngại, nói thẳng: “Mặc dù ta biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng tướng mạo của người cùng với danh tiếng hình như không hợp, trên người ngươi có tà khí.” “Ha ha, nói rất đúng, tà khí, nhiều năm như vậy không ai dám nói trên người ta có tà khí, tuy nhiên có phải phu nhân đã quên rồi hay không, trên người ngươi với phu quân của ngươi cũng có tà khí giống thế, nói như vậy, chúng ta là cùng một giuộc.” Cô Thiên Ngạo lại nhấp thêm một ngụm trà. “Ta có chuyện muốn hỏi tiền bối, không biết tiền bối có thể trả lời không?” Miểu Miểu mở miệng nói. “Cứ nói đừng ngại.” “Thê tử của Nam Cung Việt là do ngươi giết phải không?” Khi Nam Cung Linh nói đến việc thay thân mẫu báo thù, ánh mắt hiện lên nghi hoặc, dường như cũng không xác định được chuyện này có phải thật hay không, nhưng chính là di mệnh của phụ thân làm khó. “Không phải.” Cô Thiên Ngạo phun ra một tiếng, đại trượng phu dám làm dám chịu. “Mặc kệ có phải hay không, Vụ Thiên Các đã tiếp nhận nhiệm vụ này, nên ngươi phải chết.” Dịch Thiên đột nhiên lên tiếng nói. “Giỏi cho tên tiểu tử cuồng vọng, có điều ta thích, lão phu cũng rất muốn đấu với ngươi một phen.” Cô Thiên Ngạo mới vừa nói xong, chén trà lập tức bay về phía Dịch Thiên. Dịch Thiên nghiêng người lao tới, rút Lưu Quang Phi Vũ bên hông ra, chỉ vào Cô Thiên Ngạo. Cô Thiên Ngạo ngửa mặt lên trời cười to, “Tốt, Lưu Quang Phi Vũ, đến thử với Cuồng Khiếu của lão phu xem.” Dứt lời, lấy ra một cây đao, hai người đạp gió lao đến. “Cuồng Khiếu?” Nhìn hai người đấu đá kịch liệt, Miểu Miểu hỏi. “Đao của Cô minh chủ, danh đứng thứ ba trên giang hồ.” Vụ Huyền giải thích. “Vậy đệ nhất, đệ nhị là cái gì?” Miểu Miểu thuận miệng hỏi. Vụ Huyền liếc mắt nhìn Miểu Miểu một cái nói: “Đệ nhất là Ngân Tiêu, đệ nhị chính là Lưu Quang Phi Vũ của chủ thượng.” Hử, Miểu Miểu nghe vậy quay đầu, của ta là lợi hại nhất hả, Vụ Huyền gật đầu. “Như vậy tại sao năm đó lão đầu lại thua dưới tay hắn?” Miểu Miểu hỏi, không phải binh khí cũng là thiên hạ đệ nhất rồi sao. “Đương nhiên là cho dù có binh khí lợi hại, nhưng không có đủ tu vi, kết cục chính là thua.” Tiểu Vũ xen miệng nói. Thì ra là thế, Miểu Miểu lầm bầm trong miệng. Quay mắt lại nhìn về phía hai người đang chiến đấu. Lưu Quang Phi Vũ của Dịch Thiên dường như lợi hại hơn, khí thế có chút áp đảo, có điều Cuồng Khiếu cũng không hề thua kém, hai đạo ánh sáng mạnh mẽ lần lượt chuyển đổi, phát ra ánh sáng chói mắt. “Không tệ, hậu sinh khả úy, xem thử tiếp theo muốn chặn làm sao đây.” Cô Thiên Ngạo đột nhiên tăng cường nội lực, vung Cuồng Khiếu trên tay lên múa, cường quang thấu trời, hướng phía Dịch Thiên vung tới, Dịch Thiên vội vàng dùng Lưu Quang Phi Vũ hộ ở trước ngực, nhưng vẫn phải lui lại mấy bước. Đây chính là khác biệt về nội lực, Miểu Miểu nghĩ thầm, tuy nhiên Dịch Thiên vẫn chưa bối rối, chỉ là ánh khát máu trong mắt ngày càng sâu thêm. Hai người tiếp tục trận chiến, Dịch Thiên bắt đầu vũ điệu của Lưu Quang Phi Vũ, trong chốc lát, thế trận đã cân bằng nhau. “Bang” một tiếng, hai người tách ra, cả hai đều lui về phía sau, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi. “Dịch Thiên, chàng sao rồi?” Miểu Miểu vội chạy đến lo lắng hỏi. “Chủ thượng, tiếp theo giao cho thuộc hạ đi.” Vụ Huyền dứt lời định tiến lên, Dịch Thiên đưa tay chặn hắn lại, ánh mắt ý bảo, cho dù hắn bị thương, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn. Miểu Miểu thấy vậy, hướng Dịch Thiên khẽ gật đầu, hướng Cô Thiên Ngạo nói: “Kế tiếp, đến phiên ta rồi.” “Ha ha, không biết phu nhân có cao chiêu gì?” Cô Thiên Ngạo vẫn cười kiêu ngạo như trước. “Ta dùng cái này đấu với ngươi được không?” Miểu Miểu lôi Ngân Tiêu trong lòng ra, chỉ vào Cô Thiên Ngạo hỏi. “Ha ha, tốt.” Cô Thiên Ngạo không nhiều lời, nhìn thấy Ngân Tiêu, ánh mắt tỏa sáng, lại càng ngông cuồng hơn. Cả người Miểu Miểu tóat ra nội lực mạnh mẽ, mái tóc khẽ bay lên, khóe miệng hơi cong, buông Ngân Tiêu trong tay ra. Ngân Tiêu đột nhiên xoay tròn ngay lập tức bay về phía Cô Thiên Ngạo. Thu lại tia ngông cuồng trong mắt, Cô Thiên Ngạo có chút kinh ngạc, nàng ta có thể sai khiến Ngân Tiêu sao, năm đó Tiêu công tử vẫn chưa có năng lực giống như vầy. Đao cùng Ngân Tiêu va chạm, Ngân Tiêu vẫn bay nhanh xoay tròn như trước. Vụ Huyền cùng Tiểu Vũ đứng một bên cực kì kinh ngạc, rốt cuộc nàng có bao nhiêu năm công lực mà có thể sử dụng Ngân Tiêu như vậy. Bịch, Cô Thiên Ngạo bị đẩy ra ngòai mấy thước, ngã xuống đất. Trước đó ác chiến cùng Dịch Thiên đã tiêu hao rất nhiều công lực của hắn, hôm nay lại đối phó với Ngân Tiêu lần nữa, không chống đỡ được bao lâu. [L: Cái Ngân Tiêu này nghe tả sao giống cái boomerang thế nhỉ =))] Miểu Miểu thấy vậy thu hồi Ngân Tiêu lại, trở về bên cạnh Dịch Thiên, Dịch Thiên đã ngồi xếp bằng lại điều hòa khí tức. Một lát sau, mở mắt ra, nhìn Cô Thiên Ngạo ngã xuống đất, chỉ nhàn nhạt nói: “Thật xin lỗi.” Lưu Quang Phi Vũ vung lên, máu tươi nhiễm đỏ. Đốt tiểu viện của Cô Thiên Ngạo, đòan người đổi qua ngồi xe ngựa quay về Bồng Lai Các. “Tiểu Vũ, thế nào?” Miểu Miểu hỏi. “Không có việc gì, điều hòa khí tức một vài ngày sẽ khỏe.” Tiểu Vũ buông tay Dịch Thiên ra nói. “Vậy còn hắn thì sao?” Chỉ vào một người nằm trên xe ngựa hỏi. “Hắn bị nội lực của hai ngươi đánh cho bị thương, phải một khoảng thời gian mới khỏe được.” Ừ, Miểu Miểu gật đầu. Dịch Thiên lệnh cho Vụ Huyền: “Đem tin tức Cô Thiên Ngạo đã chết rải ra ngòai.” “Vâng, chủ thượng.” Vụ Huyền đáp, thật ra một kiếm cuối cùng của chủ thượng vẫn chưa trúng tử huyệt. Vào lúc chủ thượng điều hòa khí tức, bọn họ đột nhiên nghe được có âm thanh rất nhỏ truyền đến, xem ra là có kẻ vẫn trốn ở nơi nào đó nhìn lén, kinh ngạc khi nhìn thấy phu nhân rút ra Ngân Tiêu mà lộ chân tướng. Vì vậy chủ thượng liền diễn một vở kịch, giả vờ giết Cô Thiên Ngạo, sau đó ném vào biển lửa, chờ sau khi kẻ đó rời đi, liền từ trong biển lửa cứu hắn ra. Cô Thiên Ngạo bây giờ không thể chết được, vẫn còn có rất nhiều chuyện cần hỏi rõ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]