🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đổ quá nhanh, Mặc Tiểu Tịch ho dữ dội, thiếu chút nữa làm cô nghẹn chết.



Người nọ hung dữ cho Mặc Tiểu Tịch một cái tát, mở miệng cô ra, nhét bánh mì vào trong miệng cô, ép cô ăn hết.



Bị người nọ nắm lấy miệng, mạnh mẽ nhét vào, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy sắp không thở nổi nữa, bánh mì càng lúc càng nhiều, cô chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống, sau khi đi vào cổ họng, đau giống như bị dao đâm.



Sau khi Mặc Tiểu Tịch ăn xong bánh mì, nắm chắc thời gian hỏi: "Cô là ai? Cô làm gì Hàn Hàn rồi?"



Trả lời cô chỉ là hai bàn tay càng dùng thêm sức, mùi máu tanh lập tức dày đặc trong khoang miệng, Mặc Tiểu Tịch cố nhịn đau, tiếp tục nói: "Rốt cuộc Hàn Hàn ở đâu, tôi muốn nhìn thấy thằng bé."



Trên bụng bị người ta đá một cước thật mạnh, ý cảnh báo cô đừng nói chuyện.



Mặc Tiểu Tịch phát hiện ra một vấn đề, là người này không mở miệng nói chuyện, vậy là tại sao, cô không để ý sống chết tiếp tục hỏi: "Cô bị câm điếc sao? Tại sao không nói chuyện?"



Trên bụng, ngực lại bị người ta đạp một cước thật mạnh, người nọ lập tức cúi đầu che mặt cô lại, kéo cô đi.



Mặc Tiểu Tịch nghe thấy tiếng vải nhựa, tiếp theo, cô lại nghe tiếng cửa sắt mở ra và đóng lại, xung quanh yên tĩnh trở lại. (Vải nhựa ở đây là những tấm vải nhựa trải sàn)



Tại sao tên bắt cóc kia không chịu lên tiếng chứ, chỉ có một giải thích, chính

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-vo-co-gai-yeu-phai-em-roi/3177974/chuong-132.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi
Chương 132: Chẳng lẽ là Ninh Ngữ Yên đang hôn mê!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.