"Không tin sao? Vậy có muốn tôi gửi một số đồ vật cho anh không?" Giọng nói của đối phương đột nhiên cao lên, trở nên vô cùng dữ tợn.
Đáy lòng của Tập Bác Niên hơi run rẩy, hai chữ đồ vật, khiến cho anh sợ hãi đến toàn thân toát mồ hôi, anh đè nén sự căng thẳng, thản nhiên nói: "Cần gì phải phiền phức như vậy, bây giờ là thời đại công nghệ cao, anh gửi hình hoặc video đi, chứng minh bọn họ đang ở trên tay anh."
"Được, anh chờ tôi, tôi sẽ cho anh xem rõ." Đối phương lấy điện thoại bên tai xuống, để ngay đứa bé trên mặt đất.
"Hàn Hàn..." Tập Bác Niên xuyên qua màn hình, nhìn thấy con trai, lập tức căng thẳng kêu lên: "Sao thằng bé không động đậy, anh đã làm gì nó?"
"Đừng lo lắng, nó chỉ bị tôi làm ngất mà thôi, chỉ cần anh ngoan ngoãn làm theo lời tôi, tôi sẽ không làm hại nó."
"Tại sao chỉ có Hàn Hàn, Mặc Tiểu Tịch đâu, anh mang cô ấy đi đâu rồi, tôi cũng muốn nhìn thấy cô ấy." Tập Bác Niên xuyên qua màn hình mờ, không tưởng tượng ra đó là chỗ nào, hình như là một chỗ rất chật hẹp, anh chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, tìm ra một chút điểm nghi vấn.
"Tạm thời anh không thể thấy cô ta, anh đừng được voi đòi tiên." Màn hình chớp chớp lên, đối phương đã tắt video.
Tập Bác Niên để di động lại bên tai: "Nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào mới đồng ý thả bọn họ."
"Yêu cầu rất đơn giản, thứ nhất, chấm dứt việc tấn công Ninh thị, bồi thường tổn thất của họ, thứ hai, tự mình kết thúc Tập thị, cho đến khi phá sản mới thôi, sau khi làm tốt hai điều kiện này, tự nhiên tôi sẽ báo tin, hiểu không?"
"Anh là người của Ninh Hải Thành?"
Đối phương cười ha hả một trận: "Ha ha...Anh cho rằng tôi sẽ nói cho anh biết sao? Tập Bác Niên, tôi là đối thủ mà anh không thể tưởng tượng ra được."
Cúp điện thoại, anh cũng rơi vào trầm tư, ai là người mà anh không thể tưởng tượng được?
Nửa tiếng sau, Tập Bác Niên kêu thuộc hạ đến căn hộ của Thích Tân Nhã, dẫn cô ta tới đây, trên người cô ta còn mặc đồ ngủ.
"Các người làm gì vậy, muốn dẫn tôi đi đâu?" Thích Tân Nhã vùng vẫy, vừa sợ vừa tức, nửa đêm đang ngủ ngon, không hiểu sao bị mấy người áo đen này lôi dậy.
Bọn họ kéo cô ta vào trong một căn phòng, ấn xuống ghế dựa đối diện Tập Bác Niên.
Thấy
là Tập Bác Niên, Thích Tân Nhã lập tức la lên: “ Là anh! Tại sao anh muốn bắt tôi tới đây? Anh… ruốt cuộc anh muốn làm gì?” trước đó mắng anh ta rất dữ, không phải là muốn trả thù chứ.
“ Các người tìm được cô ta ở trong nhà cô ta sao?”, Tập Bác Niên nhìn chằm chằm cô ta, hỏi thuộc hạ bên cạnh, trên người cô ta mặc áo ngủ, cũng không có trang điểm.
“ Đúng, tiên sinh. Lúc chúng tôi tới, Thích tiểu thư đang ngủ.” Thuộc hạ thành thật trả lời.
Thấy cô ta không giống như đang hoảng hốt, hơn nữa dựa theo lời thuộc hạ, cô ta đang ngủ, mà trong lúc đó anh đang gọi điện thoại với bọn bắt cóc, nói vậy, có thể không phải là cô ta, nhưng cũng không thể chắc chắn, cô ta không có liên quan.
“ Đi điều tra những chuện theo lời nói của cô ta, xem có nói dối chỗ nào không.” Tập Bác Niên lạnh lùng ra lệnh
“ Vân, tiên sinh, tôi lập tức đi làm.”
Thích Tân Nhã đổi tư thế ngồi: ‘ Đi thăm dò đi, đi thăm dò đi, dù sao tôi cũng không có nói dối, nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“ Chuyện này cô không cần biết.” Tập Bác Niên sẽ không để cô ta có cơ hội cười nhạo.
Lúc 3h đêm, Thích Tân Nhã ngã qua một bên ngủ, Tập Bác Niên luôn suy nghĩ đến câu nói của bọn bắt cóc, một người anh không thể tưởng tượng được, nếu là người xa lạ, sẽ không…
Người này, thật sự khiến cho anh nghĩ đến nổ tung cả đầu vẫn không thể nghĩ ra.
Bên tai co lại vang lên tiếng cửa sắt mở ra, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy bị ai đó kéo ra ngoài, xé miếng keo trên miệng, rót nước vào miệng cô
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]