Đêm đã khuya, trong khu thí nghiệm vẫn còn mấy phòng sáng đèn thâu đêm.
Đối với những nhân viên nghiên cứu ở đây mà nói, đó đã là chuyện thường ngày.
Thậm chí lâu thật lâu trước kia, Biên Ý cũng từng nổi giận đùng đùng chạy tới giữa đêm khuya, muốn bắt cái tên say mê nghiên cứu quá mức kia về nhà dạy dỗ.
Nhưng giờ đây, khi y nhìn những bóng đèn ấy, từng bước theo Khấu Lệ đi tới căn phòng cuối cùng, dường như trái tim cuối cùng cũng phản ứng lại – nó bắt đầu đập thình thịch, mãnh liệt vô cùng.
Y gần như chẳng nghe rõ Khấu Lệ vừa thấp giọng thì thầm gì nữa.
Hình như hắn nói đợi hắn bật đèn, hình như hắn hỏi y có lạnh hay không?
Nhưng nhiệt độ trong phòng thí nghiệm đã vừa rồi, đèn trên hành lang cũng rất sáng.
Chỉ cần cắm thẻ nhân viên vào khe thì nhiệt độ không khí và ánh sáng ở đây sẽ tự động điều chỉnh thích hợp trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Bóng tối u ám và lạnh lẽo sẽ không xuất hiện nơi đây – dù có mất điện đột ngột thì cũng không.
Khấu Lệ cắm thẻ vào cánh cửa lớn ngoài phòng thí nghiệm, nó bèn tự động mở ra, ánh đèn cũng vụt sáng.
Hắn đứng đó vươn tay về phía Biên Ý, sau lưng là ánh sáng rạng ngời.
Như thể chỉ cần Biên Ý đặt tay vào tay hắn là y sẽ không bao giờ phải chìm vào bóng tối, không bao giờ thấy lạnh nữa.
Như thể chỉ cần Biên Ý bước vào trong, cơn rét buốt và màn đêm âm u nơi gian phòng xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-vi/1342266/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.