Khấu Lệ bước khỏi phòng. Giản Dịch tưởng hắn đi tìm vợ, nên đứng lại thêm một chốc.
Anh đã nảy ra vài ý. Giản Dịch vừa mỉm cười vừa nhìn Quan Hi đang co người run bần bật trong phòng, nhẹ giọng thở dài: “Ngoài miệng thì kêu là mình sai, nhưng thực ra mày không thấy mày sai chỗ nào đúng không?”.
“Lừa mình dối người, tự coi bản thân là trung tâm, lúc nào cũng là do người khác có lỗi với mày – mày còn chẳng có dũng khí thừa nhận sai lầm”.
“Hừm…”. Giản Dịch nhẹ sờ bàn điều khiển bên cạnh. “Để tao đoán xem mày ngày trước sống ra sao nhé? Không có bằng cấp cao, không có tiền tiết kiệm, không có công việc ổn định, bạn bè hay người thân cũng khinh thường mày, chẳng có tình nhân, ngày nào cũng rúc mình trong căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, ba bữa ăn toàn cơm hộp hoặc mì gói, còn khuôn mặt… Không thể tầm thường hơn được nữa, đã tàn nhang còn hay nổi mụn, nói ngắn gọn, chắc chắn cuộc đời mày và Biên Ý khác nhau một trời một vực”.
Nghe vậy, Quan Hi cắn chặt môi, run như cầy sấy.
Gã như cảm giác được rằng người đàn ông kia chẳng nhìn mình qua căn phòng kính, mà anh đang lột sạch cả người gã ra, thấy được một “gã” chân thật nhất dưới lớp da thuộc về Biên Ý này.
Cảm giác ấy thực sự đáng sợ vô cùng.
Gã lại hối hận, lẽ ra mình không nên cầu xin người đàn ông này giúp đỡ.
Đây là ác ma – tên ác ma vô sỉ nhìn lén thâm tâm con người.
“Hầy, mày lại đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-vi/1342248/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.