Thực ra nhóm của Biên Ý không đạt được hạng nhất trong trò chơi đầu tiên. Y không nhớ rõ rằng rốt cuộc mình đã tới hòn đảo này hay chưa, lại thêm những tri thức đã mười mấy năm chưa đụng đến, dù tổ chương trình có cho chọn câu hỏi thì vẫn đoán sai mấy câu liền. Những hiểu biết về phương diện này của y được tích lũy từ hồi cấp ba, chắc khoảng lớp mười một. Khi ấy y thường cùng Khấu Lệ chơi trò mạo hiểm. Khoảng thời gian đó y vô cùng mê mẩn các trò chơi sinh tồn, cứ đến kì nghỉ hè là chuẩn bị đầy đủ rồi kéo theo Khấu Lệ cùng đi. Nhưng một cậu ấm được chiều chuộng từ bé có thể hiểu lí thuyết chứ làm gì có kinh nghiệm thực tế gì, chỉ có nằm bò ra giữa đường mà thôi. Cuối cùng, vẫn là nhờ Khấu Lệ nên y mới không chơi tới mức mất mạng. Hòn đảo ấy, Biên Ý nhớ rất rõ – đó là nơi y và Khấu Lệ đính ước. Khi đó y ăn nhầm quả dại nên thượng thổ hạ tả suýt chết, là do Khấu Lệ một mình bước vào rừng rậm đầy thú dữ tìm thảo dược giải độc cho y. Biên Ý sợ vô cùng, vừa sợ Khấu Lệ gặp nguy hiểm, lại vừa sợ rằng hắn sẽ bỏ lại mình mà chạy mất. Y cứ thế chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng Khấu Lệ quay về, cánh tay máu chảy ròng ròng vẫn nắm thật chặt thứ thảo dược có thể giải độc cho y. Khi ấy đầu óc Biên Ý như nổ tung. Y nghĩ, dù sau này Khấu Lệ muốn gì, y cũng sẽ cho hắn. Biên Ý nhìn máy phát tín hiệu trong tay, cười mỉa mai. Chẳng phải y đã cho đi tất cả rồi ư? Tình yêu của y, cuộc đời thuộc về y và cả bản thân y nữa, chẳng phải không trao cho hắn thì cũng là mất đi vì hắn, dù trực tiếp hay gián tiếp ư? Nghĩ nhiều cũng chẳng có nghĩa lí gì. Biên Ý thở hắt ra, cúi đầu nghiêm túc sửa lại máy phát tín hiệu. Nhìn cái là biết máy phát tín hiệu chính là đạo cụ giúp chiến thắng, hoàn toàn do Giang Thạch tìm được nhờ may mắn. Y nghiên cứu cách sửa chữa nó, Giang Thạch còn kiêu ngạo khoe rằng cậu ta có biệt danh là “Cá chép trong sông”. Nghe giọng nói đầy vui sướng của cậu trai trẻ, Biên Ý không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên. Khuôn mặt trẻ măng đỏ bừng vì vận động, cười tít cả mắt, vui đến mức không kìm nổi chỉ vì thắng được một trò chơi đơn giản đến vậy. Mí mắt Biên Ý giần giật, y nhìn cậu ta, lại như đang thấy chính mình của tuổi mười tám. Dù trông cậu ta hơi giống y, nhưng trông kĩ lại thì chẳng hề giống chút nào. Biên Ý cúi đầu, khen: “Cậu giỏi thật đấy”. Giang Thạch lại càng hăng hái, dựa sát vào người y hơn. Thấy cậu ta không có ý xấu nên Biên Ý cũng chẳng cản cậu ta tới gần. Vì đã cùng chơi nên Giang Thạch và Biên Ý thân nhau hơn chút. Cũng có thể là do đang ở trước máy quay nên cậu ta cứ mãi bắt chuyện với y, hỏi tại sao y biết sửa máy phát tín hiệu. Biên Ý thầm nghĩ, thằng nhóc này cũng biết chọc trúng chỗ đau thật đấy. Y không định hồi tưởng lại thêm lần nữa, bèn ngẩng đầu, chợt tầm mắt bắt gặp một trong số những trợ lí mới của mình. Biên Ý nheo mắt, trợ lí mới kia chỉ sợ hãi nhìn chằm chằm chiếc máy phát tín hiệu trong tay y. Y vừa chú ý tới gã vừa nghiêng đầu kể lại một số chiến tích huy hoàng của mình cho Giang Thạch nghe. Giang Thạch chăm chú vô cùng, thi thoảng còn kinh ngạc thốt lên, trông cực kì tự nhiên chứ không cố tình tỏ vẻ. Biên Ý không nhìn cậu ta mà chỉ liếc trợ lí mới qua khóe mắt, rồi mím môi kết thúc câu chuyện hoàn mĩ trong quá khứ: “Hòn đảo đó, chính là nơi anh đính ước cùng chồng”. Bên tai y vang lên tiếng cảm thán của Giang Thạch và những cảm nghĩ của cậu ta sau khi nghe chuyện xong, nhưng Biên Ý không nghe. Y thấy trợ lí mới của mình đang hoảng loạn như kẻ chết đuối bị vô số rong rêu quấn chặt. Mắt gã lồi ra, trông hãi sợ kinh hồn, lại có vẻ ngạc nhiên vô cùng. Gã đã hoàn toàn mất khống chế. Gã đang không ngừng lui về phía sau. Gã muốn chạy trốn. Biên Ý lập tức ngừng tay, rồi giơ tay cắt đứt những lời lải nhải của Giang Thạch. Y nhíu mày đứng dậy, đột ngột tri hô về hướng tên trợ lí mới vừa bỏ chạy: “Bắt lấy kẻ kia!”. Mọi người vẫn ngây ra như phỗng, đội bảo vệ phản ứng nhanh hơn thì lập tức chạy tới chỗ Quan Hi. Nhưng điều thần kì là rõ ràng gã trông gầy yếu vô cùng nhưng lại cực kì linh hoạt, không thể bắt lại được. Thần kì hơn nữa là, một người nhỏ con đến thế lại có thể chạy với vận tốc ngang với các vận động viên quốc tế. Tiếng động cơ nhanh chóng vang lên từ bãi đỗ xe bên cạnh. Tổ chương trình và cả Nhiếp Phương đều ngơ ngác. Biên Ý chạy khỏi khu vực ghi hình, nhíu mày nhìn chằm chằm theo hướng Quan Hi chạy trốn. Y đã nóng vội quá rồi. Quan Hi vẫn còn điểm tích, khó mà bắt được gã. Nhưng có một điều y không hiểu. Sao Quan Hi lại có phản ứng lớn đến vậy? Thứ hệ thống kia bắt gã quay về mới được bao lâu? Hôm nay là ngày đầu tiên gã đi theo y, còn chưa làm được gì, rốt cuộc tại sao gã lại dám bỏ qua cả mệnh lệnh của hệ thống, sợ tới mức muốn đào tẩu ngay lập tức? Máy phát tín hiệu? Hòn đảo? Gã đang sợ thứ gì? Biên Ý đau đầu ngồi trong khu nghỉ ngơi tổ chương trình đã chuẩn bi, Nhiếp Phương nhanh chóng bảo trợ lí đưa y một cốc nước ấm. Biên Ý đẩy cốc nước đó ra, ôm tay, mặt kém sắc vô cùng. Y nghĩ, Quan Hi trở nên kì lạ như thế chắc hắn do gã và Khấu Lệ đã làm gì đó trên hòn đảo này, ví dụ như đính ước với nhau chẳng hạn – đoán vậy, Biên Ý cố chịu đựng sự ghê tởm. Gã Quan Hi này bắt cá nhiều tay chẳng nói, lại còn cảm thấy rằng bất kì ai gã cũng yêu sâu sắc. Nếu ý thức được hòn đảo này không thuộc về gã, thì có phản ứng mãnh liệt cũng coi như hợp lí. Nhưng trông gã chẳng giống một kẻ bốc trúng kịch bản ngược luyến tình thâm, mà chỉ đơn thuần là sợ hãi mà thôi. Quan Hi sợ nhất điều gì? Biên Ý nghĩ một chốc, phải rồi, gã sợ chết. Đột nhiên y nâng mắt, thấy Khấu Lệ đang đứng trước mặt mình. “Em yên tâm, gã không thoát được đâu”. Khấu Lệ nhẹ vỗ về Cây Nhỏ ngủ trên vai mình, bé khẽ cục cựa vì những tiếng động vừa rồi hơi lớn. Biểu cảm trên mặt hắn nhẹ nhàng và bình tĩnh đến vậy. Nếu là trước kia, nhất định Biên Ý sẽ cười nhạo và châm biếm hắn: Anh biết Quan Hi sở hữu những gì không? Anh nghĩ tại sao khi phát hiện ra gã, tôi lại phải hô hoán mọi người bắt gã lại trước? Anh nghĩ tại sao tôi không giết hắn ngay lập tức? Hệ thống, cái hệ thống phản diện tự cứu đáng chết kia! Anh căn bản không hề biết kẻ đứng sau tất cả là ai! Nhưng giờ đây Biên Ý nhìn Khấu Lệ, rồi lại nhớ về những hành động quái dị của Quan Hi, y nhíu mày thật sâu. Y muốn hỏi rốt cuộc hắn đã làm gì với Quan Hi, nhưng cuối cùng chẳng nói. Y có linh cảm rằng, một khi mình thốt ra câu đó, có lẽ thái độ của mình đối với Khấu Lệ sẽ thay đổi – y không muốn thế, y không muốn tha thứ cho Khấu Lệ. Thẻ chạy trốn cấp A, hiệu lực hai tiếng đồng hồ, đây là một trong số những bàn tay vàng ít ỏi còn lại trên người Quan Hi. Tuy là cấp A nhưng gã vẫn sẽ mất vô cùng nhiều sức lực. Tới khi thời hạn sử dụng kết thúc, gã sẽ nhũn như bùn, phải nghỉ ngơi suốt ba ngày mới hồi phục được. Nhưng gã không còn lựa chọn nào khác. Trừ chạy trốn, gã thực sự không biết mình nên làm gì. Hệ thống đã lừa gã. Thứ “kết cục” nó đưa gã xem căn bản chẳng phải của vai phụ độc ác Biên Ý, mà là… Mà là của gã!! Thực ra khi vừa mới trở thành Biên Ý, Quan Hi từng nghi ngờ – Biên Ý am hiểu rất nhiều thứ. Chưa nói tới những vấn đề khác, chắc chắn y biết lái tàu và du thuyền, bởi dù sao y cũng sở hữu vài chiếc, còn có cả ảnh chụp y lái thuyền ở biển X nữa. Y còn từng quay rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình. Dù không thông thạo nhưng y cũng biết sơ sơ vài kĩ năng đặc thù của các vai diễn, trông chẳng có vẻ gì là sẽ bị giam cầm đến chết trên một hòn đảo hoang với đầy đủ vật liệu cả. Nhưng lúc ấy Quan Hi chẳng nghĩ nhiều. Gã cho rằng cả thân thể lẫn tinh thần của Biên Ý đều bị Khấu Lệ tra tấn, nên không thể vận dụng được kiến thức ngày xưa. Hiện thực giáng cho gã một đòn đau điếng. Đúng là Biên Ý sẽ không bị giam giữ đến chết trên một hòn đảo hoang có đầy đủ vật liệu. Chính Quan Hi mới là tên “Biên Ý” chẳng biết gì kia, gã mới là kẻ hứng chịu kết cục trong “cốt truyện”, tên “Biên Ý” đã chết trên đảo hoang mà chẳng ai hay biết. Gã mới là tên “Biên Ý” bị Khấu Lệ giết chết. Trong họng Quan Hi toàn mùi tanh, thân thể không quen vận động đã hơi quá tải, nhưng gã chưa thể dừng lại được. Những kẻ bám theo gã không đuổi kịp nên đã chuyển sang dùng xe. Quan Hi cắn răng nhảy vào rừng rậm, ở đây không thể lái xe được. Nhưng công tác bảo vệ môi trường sinh thái trên đảo E là rất khá. Đây không phải khu vực du khách được bước vào, bên trong có động vật hoang dã sinh sống, nên Quan Hi cũng hoàn toàn chẳng dám dừng chân. Phía sân bay chắc chắn đã có người canh gác, nhưng cảng thì xa, đó là đường sống duy nhất để gã thoát khỏi hòn đảo chết chóc này. Nhờ tấm thẻ nên Quan Hi tránh được các nguy hiểm trí mạng trong rừng sâu, nhưng người gã đầy những vết thương nhỏ do gai nhọn cào trúng. Cuối cùng gã dồn hết sức lực chạy khỏi khu rừng, lại sử dụng thêm kĩ năng định vị nên vừa bước ra đã tới ngay khu cảng. Ở đây thuyền rất nhiều, nhưng người thì chẳng có bao nhiêu. Người đầu tiên Quan Hi thấy được là một kẻ nổi bật vô cùng, một người đàn ông tao nhã với bộ vest trắng, đang đứng dựa trên boong chiếc du thuyền xa hoa. Trong tay anh là một ly rượu vang đỏ, ngón tay thon dài đỡ lấy bụng ly, vừa ưu nhã vừa quyến rũ vô cùng. Anh cũng phát hiện ra Quan Hi đang cực kì chật vật, khuôn mặt đeo kính râm lộ vẻ kinh ngạc, rồi bước xuống. Một người đàn ông chất lượng tốt, vừa cao lớn, đẹp trai lại nhiều tiền. Hình như chinh phục đàn ông đã trở thành bản năng, nên khi thấy người đó, Quan Hi chợt nghĩ ngợi. Gã cần mục tiêu chinh phục, gã cần điểm tích. Lập tức gã chẳng hề do dự mà lảo đảo chạy tới chỗ người đàn ông với bộ vest trắng, yếu ớt gọi: “Cứu tôi, cứu tôi với…”. Giản Dịch mặc vest trắng chầm chậm bước xuống, chiếc kính râm to rộng che lại những hưng phấn vô tận trong mắt anh. Anh nhanh chóng bước sang chỗ Quan Hi, đỡ lấy gã ngay trước khi gã ngã gục xuống đất. Giản Dịch cất lời, giọng nói dịu dàng như làn nước xuân: “Cậu không sao chứ?”. Tấm thẻ đã sắp hết hiệu lực, Quan Hi níu lấy cọng rơm cứu mạng trước mắt: “Cứu…”. Lời chưa dứt, gã đã cảm nhận được sau lưng mình khẽ nhói lên. Quan Hi ngã vào lòng Giản Dịch, mất ý thức. Tay phải của Giản Dịch nhẹ nhàng không dấu vết mà thu lại một ống tiêm nhỏ xíu, mặt lộ vẻ lo lắng, nhẹ lay lay người trong lòng mình: “Cậu sao thế? Tỉnh lại đi? Này, cậu gì ơi?”. Trợ lí bước xuống theo còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn thấy thương cảm cho bộ dạng thê thảm của Quan Hi. Hắn ta lại nghe giáo sư mình dùng giọng nói dịu dàng như nước mùa xuân mà nói: “Sao để người ta ở đây được, trò lại đây giúp tôi nâng cậu ấy lên thuyền đi”. “Vâng, thưa giáo sư”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]