Chẳng còn ai ngoài gia đình Biên Ý ở lại trong phòng.
Biên Ý giới thiệu Khấu Lệ xong thì chẳng thèm nhìn hắn nữa, chỉ nói chuyện với mình Cây Nhỏ thôi.
Nhóc con ba tuổi nói nhiều vô cùng, đến đoạn cực kì hưng phấn là còn phải lặp lại mấy lần liền, Biên Ý nghe không biết chán.
Khấu Lệ nhìn hai ba con một chốc, rồi quét mắt khắp căn phòng.
Nhiếp Phương và các trợ lí cũng đã kiểm tra qua rồi, nhưng hắn phải làm kĩ hơn.
Ước chừng mười phút sau Khấu Lệ mới bước từ phòng tắm ra, hỏi Biên Ý và Khấu Sâm có muốn ra bờ biển chơi một lúc hay không.
Cũng đã gần tới giờ cơm, Biên Ý thấy Cây Nhỏ muốn đi chơi vô cùng thì cũng chẳng từ chối.
Ba người ra khỏi khách sạn thì Nhiếp Phương đã ở ngay dưới sảnh, thấy họ muốn đi chơi thì chỉ dặn Biên Ý chú ý thời gian quay hình chiều nay.
Biên Ý đã nắm tay bé con tung tăng ra ngoài rồi, Khấu Lệ bèn đáp lời thay y.
Nhìn theo bóng ba người rời đi, Nhiếp Phương cũng thầm nghĩ trong lòng.
Ngày trước dù “Biên Ý” có làm gì thì Khấu Lệ cũng chẳng tới thăm, chứ đừng nói dắt theo bé con lon ton chạy tới đây.
Có lẽ hắn đã sớm nhận ra rằng “Biên Ý” khi trước có gì đó sai sai rồi.
Nhiếp Phương nghĩ, đổi lại là mình thì chắc chắn sẽ chẳng nhận ra – dù tính cách có khác biệt thì kết quả xét nghiệm ADN vẫn giống nhau, ai lại nghi ngờ thật giả làm gì nữa? Cùng lắm thì nghĩ là một nhân cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-vi/1342243/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.