Khải Dực nói, làm những người khác đều ngẩn người ngoại trừ Hi Nhĩ. Sau một hồi mới phản ứng, Lôi mông không khỏi hô lên. 
“Đại ca?!” Anh… thực sự quyết định gọi Địch Long đến? Câu nói tiếp theo, y nói không nên lời. 
Liếc mắt nhìn Lôi Mông, Khải Dực đứng dậy rời khỏi phòng hợp. 
“Tôi sẽ không để cho bọn họ xảy ra chuyện.” 
“Thế nhưng…” Y thế nào có thể bảo đảm? Mắt thấy Khải Dực đi xa, Lôi Mông đang chuẩn bị đứng dậy đuổi theo, lại bị Hi Nhĩ ngăn cản lại. 
“Yên tâm đi, Địch Long không sao đâu. Nếu có chuyện thì là… bảy vị trưởng lão.” 
“Có ý gì?” Tiếu ý trong đôi mắt màu xám thâm trầm, thấy Tây Mông không khỏi da đầu tê dại. Tên này, mỗi lần cũng không nói cho hết lời, luôn làm người ta tò mò! Thật không biết, Hạ Mộc làm sao lại thích hắn. 
“Thế nào, các người đã quên Địch Long mới chỉ có hai tuổi?” Như đang kinh ngạc vì bọn họ sao lại không biết chuyện này, Hi Nhĩ hơi nhướng một bên lông mi. Thoáng nhìn vẻ mặt hắc tuyến của hai người, tiếp tục chậm rãi nói “So với mọi người, đứa trẻ hai tuổi thì không có khả năng khống chế được sức mạnh!” 
“Chuyện này chúng ta đương nhiên biết, thế nhưng chuyện đó có liên quan gì đến chuyện này?” Không thể nén lòng chờ Hi Nhĩ nói xong, mọi người đếu muốn biết được sự thực. Điều này làm cho hai người bọn họ tức giận đồng thanh quát lên. 
Nhưng mà giây tiếp theo, Tây Mông nhất thời thất thần. 
“Cậu… là nói, Địch Long có khả năng: bởi vì không khống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-tinh-quan-su/1354626/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.