Tên khốn thần kinh.
Hạ Đình cứ lẩm bẩm câu nói này mãi. Cô bực mình lắm rồi, nếu như có thể thì cô muốn đấm vào cái bản mặt câng câng của anh chục lần cho hả dạ. Anh có nhiều thứ để mất hơn cô thế mà sao vẫn có thể thản nhiên được đến mức này? Là do anh bị quá cao ngạo hay là bị ngu thật nhỉ?
“Sao thế? Bảo là không sợ gì mà mặt lại đỏ bừng hết cả lên là thế nào?” Thịnh Nam đột nhiên đưa ngón trỏ lên chọc vào má Hạ Đình.
“Anh... anh...” Cô tức tối hất mạnh tay anh ra nhưng sau đó lại chẳng nói được gì. Lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng khiến cô chỉ có thể nhìn anh trân trân.
“Ừ, muốn nói gì thì nói đi. Đừng có gọi anh mãi thế.” Thịnh Nam được đà càng trêu cô ác hơn. Đầu ngón tay của anh lúc này vẫn còn cảm thấy ấm áp, sự mềm mại của da thịt khi tiếp xúc làm anh cứ muốn gần cô mãi. Đừng bảo là ở dưới có rất nhiều người, dù cho cả nhét thêm cả đống người nữa vào đây thì anh cũng chẳng ngại. Anh không ngại thì người ngại sẽ là bọn họ. Thịnh Nam nghĩ như vậy đấy.
Hạ Đình không còn lời nào để nói với anh nữa. Cô vùng vằng muốn hất bàn tay đang nắm lấy tay mình của anh, tay khác thì ra sức lau má nơi vừa bị anh chạm vào. Thôi, cô thua rồi, so về độ mặt dày và vô liêm sỉ thì làm sao cô có thể vượt qua được tường thành như anh. Anh là nhất, đời này ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-tinh-co-dau-bi-thay-the/905574/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.