Bị Tâm Từ đột nhiên ôm, Tâm Minh đôi tay cứng đờ còn vương ở không trung, nghe đến nàng bật khóc, lòng hắn trở nên mềm nhũng, thân thể cũng thả lòng, nét mặt nhu hoà thêm vài phần. Tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở nàng sau lưng "Sao lại khóc rồi? Ca ca nói sai chỗ nào sao? Nếu vậy ca ca xin lỗi"
"Không..không có" Tâm Từ ôm hắn càng chặt, lắc lắc đầu "Cảm..hức..cảm..động hức nên nên khóc" Giọng nói nghẹn ngào run run kèm theo tiếng nấc.
Nàng lần này khóc đến lợi hại, khóc đến thương tâm, như thể đem toàn bộ kiềm nén trong lòng bao lâu nay trút ra hết một lược.
Tâm Từ đã khóc nhiều lần, cũng chịu đựng đủ lâu nhưng lần này lại khác. Nghe được lời cầu chúc của Tâm Minh khi, nàng không biết hắn biết được những gì nhưng nàng biết mỗi một câu từ lại không khác gì an thần dược thẩm thấu từng chút từng chút một xoa dịu đi nàng bất an.
Hắn hy vọng cũng là chính nàng hy vọng. Ai lại không muốn mình có cuộc sống bình an, ai lại không muốn cả đời cũng ái nhân hạnh phúc viên mãn.
Nhưng ca ca, muội muội hiện tại không được, ái một người không ái ta. Ái một người không nên ái, ta hiện tại nhưng bị dây đằng chằn chịt chi chít mủi gai nhọn trói lấy, không thể vùng vẫy, càng vùng vẫy tâm ta càng đau đến không chịu được.
"Ca ca.." Tâm Từ muốn nói ra tiếng lòng nhưng từ ngữ như bị chặn ở cổ họng, không thể nói ra, gọi Tâm Minh một câu rồi im bật.
"Đừng khóc được không, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-tam/548455/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.