Phó Lập Quần nói: "Lại thuê người đến dọn phòng đi, mỗi tuần đến dọn dẹp một lần, trả 100 đồng...."
"Thuê người dọn nhà làm cái gì?" Dư Hạo nói, "Tôi sẽ tự làm!"
"Mày ngồi im một chỗ được không?" Chu Thăng nói, "Đừng có chạy tới chạy lui như thế, nhìn đã thấy mệt rồi, có cần phải kích động như vậy không hả?"
Bàn phòng ăn được trải một lớp khăn trải bàn ca rô, tủ lạnh rỗng tuếch, chỉ có một thùng bia cùng vài lon coca Phó Lập Quần mới mua. Dư Hạo lại đi dọn xoong nồi chậu rửa, trong nháy mắt tâm tình lại tốt hẳn lên, tâm tình gần tốt bằng hôm Chu Thăng tỏ tình với y.
Chu Thăng nói: "Vốn dĩ anh định mua lại nhà này, nhưng anh hai lại bảo anh đừng mua."
"Thuyết phục không tồi đấy." Dư Hạo có chút kinh hãi, "Anh bị điên à!"
Chu Thăng nói: "Giá nhà ở Dĩnh thị đã tăng, tuy rằng chỗ này ở trấn trên, nhưng bên dưới cũng thông thuận với tàu điện ngầm, là một nơi tốt đấy chứ, không phải lo lắng gì về việc không ai thuê hay không bán đi được. Có thể ở tầm 2 đến 3 năm gì đó trước khi bán lại nó, nói không chừng đến lúc đó giá nhà còn tăng thêm 20% ấy chứ."
Dư Hạo đột nhiên cũng nghĩ đến, có đôi khi thì tầm nhìn của y không thể nào so được với Chu Thăng.
Phó Lập Quần nói: "Nếu có tiền bên người thì tự khắc an toàn thôi, mày cũng đâu có thiếu cái này."
Chu Thăng: "Mày là chó Husky đấy à! Lại đây ngồi nhanh! Đừng có đi kéo mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-mong/998584/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.