Đêm khuya, toàn bộ học viện cực kỳ yên tĩnh.
"Những lời nói ra trước mặt Lâm Tầm đó," Dưới ánh trăng, Chu Thăng đỡ Dư Hạo để y trèo tường về phòng, "Cậu đã suy nghĩ lâu rồi sao?"
"Không phải." Dư Hạo nói, "Tự nhiên tôi cũng chẳng biết sao lại nói mấy lời đó. Dài dòng văn tự, tôi cảm thấy mình cứ như Đường Tăng ấy..."
Chu Thăng: "Nói được cũng tốt."
Dư Hạo: "Chắc hẳn là ông ta coi tôi chẳng khác gì đứa con nít ranh."
Chu Thăng cười cười, Dư Hạo nói: "Đừng cười nữa, tôi ngã bây giờ!"
Dư Hạo vất vả lắm mới bò lên được, Chu Thăng lại nói: "Chết trong tay hai đứa trẻ ranh, Lâm Tầm sẽ ghi nhớ cả đời mất."
"Để ông ta nhớ thì tốt." Dư Hạo, "Tốt nhất là tù chung thân đi."
"Cuối cùng cũng kết thúc." Chu Thăng mệt mỏi, hắn mệt cả tinh thần lẫn thể xác.
"Kết thúc rồi." Dư Hạo nói, "Không ngờ rằng, hiện thực còn khó hơn trong mộng."
Hai người đi qua hành lang dài, Chu Thăng khoác lên vai Dư Hạo, nói: "Trăng hôm nay tròn thật."
Dư Hạo: "Nay 15 rồi."
Hai người đứng trên hành lang, nhìn về phía mặt trăng cô đơn lẻ bóng phía chân tời, tia sáng ấy thiêng liêng mà trong trắng, nơi nó chiếu xuống, bóng tối nhân gian cùng với tội ác cũng như bị tan biến thành mây khói, thay vào là mộng cảnh rộng lớn yên bình.
"Mặt trời vào ban ngày chẳng lạ gì, đêm đến có ánh trăng mới là hiếm thấy." Chu Thăng nói, "Dù cho có là ban đêm thì cũng chẳng khiến người ta thấy sợ hãi."
"Sai rồi." Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-mong/998551/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.