Trần Diệp Khải:【Hồi chiều muốn hỏi anh chuyện gì thế?】 Dư Hạo: 【Thầy Trần, trước kia anh từng thích cô gái nào chưa?】 Trần Diệp Khải: 【Sao em lại hỏi chuyện này?】 Dư Hạo cũng hiểu rằng hỏi về vấn đề này có chút vô duyên, bối rối kiếm chuyện khác để lảng đi, làm Trần Diệp Khải không để tâm nữa, nhưng ngay sau đó Trần Diệp Khải rep lại một đoạn tin nhắn dài ơi là dài. 【Ngay từ khi anh nhận thức được sự khác biệt giữa hai giới, anh nghĩ có tình cảm với người khác phái là chuyện bình thường, thích những cô gái xinh đẹp gợi cảm, lúc học cấp ba anh cũng tình cờ tìm đến AV, từ đó cũng có hứng thú về mặt tình dục với người khác giới. Sau khi ra nước ngoài học, anh lại bị những cô gái lớn hơn một hai tuổi, lại còn tài trí, ôn nhu dịu dàng hấp dẫn, nhưng dù sao thì giáo dục gia đình anh cũng hơi bảo thủ, hành vi ăn cơm trước kẻng cũng được coi là nghiêm trọng. 】 Dư Hạo không ngờ Trần Diệp Khải sẽ trả lời mình nghiêm túc như vậy, thảo luận vấn đề này thật sự rất ngại. Dư Hạo: 【Dạ, em biết rồi.】 Trần Diệp Khải: 【Mai hẹn nhau chút, ăn cơm trưa với nhau được không? Vừa vặn cũng có thể tâm sự với em.】 Dư Hạo: "???" "Chu Thăng?" Dư Hạo giương mắt, nhìn qua đầu giường còn lại, Chu Thăng nằm ngửa trên giường, nhìn lại y, "Ngày mai tôi....." Chu Thăng chỉ liếc qua Dư Hạo đã biết được y muốn hỏi cái gì, đáp: "Khải Khải hẹn cậu? Cứ đi thôi." Phó Lập Quần vẫn đang tắm, Dư Hạo nói: "Gần đây cậu hay tìm anh ấy à? Hai người lén lút trò chuyện cái gì vậy?" Chu Thăng: "Chuyện không liên quan đến cậu." Dư Hạo: "Tại sao lại không liên quan đến tôi!" Chu Thăng: "Tôi nói không liên quan đến cậu thì nó là không liên quan, Dư Hạo, cậu muốn cãi nhau à?" Dư Hạo cảm giác có gì đó không đúng lắm: "Hai người thảo luận về vụ án à? Tại sao không nói cho tôi biết?" Chu Thăng vươn mình ngồi dậy, nhìn Dư Hạo. Dư Hạo nói: "Dù sao thì tôi cũng có quyền được biết chứ." Chu Thăng nghĩ nghĩ, nói: "Tâm sự vớ vẩn thôi, nếu như có chuyện quan trọng tôi sẽ nói với cậu." Dư Hạo nghi ngờ nhìn Chu Thăng: "Thật không??" Phó Lập Quần tắm xong thì đi ra, Dư Hạo với Chu Thăng cũng dừng hẳn đề tài này, Dư Hạo trả lời lại Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải chỉ hẹn rồi bảo cậu ngày mai chờ ở cửa trường học: 【 Có chuyện, gặp mặt rồi nói. 】 Giữa trưa ngày hôm sau, Trần Diệp Khải gọi một chiếc xe đón Dư Hạo, nhưng anh cũng không ở trong xe, đi gần hết cả cái nội thành thì mới đến một nhà hàng Thái Lan ở gần trung tâm thành phố. Đây là khu dân cư cao cấp, hầu như là không có sinh viên nào sống ở đây vậy nên sẽ không ai bắt gặp hai người. Trần Diệp Khải ngồi chờ bên trong, anh ngồi trước một cái cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn điện thoại đọc tin nhắn của Chu Thăng gửi đến. Chu Thăng: 【 Trân trọng nó đi, sau khi kết thúc chuyện này, nhiều ký ức của anh về nó cũng sẽ bị mất đi. 】 Trần Diệp Khải: 【Anh biết, chúng ta đã thảo luận rồi, nhưng anh sẽ quên hết sạch luôn sao? Nếu có quên anh cũng sẽ trở nên sinh nghi về nó rồi nhớ được chút gì chứ? 】 Chu Thăng: 【Còn phụ thuộc vào xem anh nhớ được nhiều hay ít, ít nhất là trí nhớ về dị năng với mộng cảnh thì hoàn toàn không thể lưu lại, chỉ cần không quên đi quá nhiều, thiếu mất một đoạn ký ức ngắn cũng không làm anh nghi ngờ đâu, bởi vì chẳng ai mất công đi tìm một vật mà mình vốn không có.】 Trần Diệp Khải: 【Vậy cơ chế làm con người ta quên đi một phần ký ức thì theo nguyên lý gì? Chúng bị xóa đi hay là bị phong ấn?】 Chu Thăng: 【Hỏi nhiều thế làm gì? Để tiện cho việc khiến trí nhớ của anh một ngày nào đó không thể về được, những ký ức còn sót lại cũng chỉ mơ mơ hồ hồ để cho anh tự tạo ra ký ức giả bù đắp vào đấy, che đậy nó lại.】 Trần Diệp Khải: 【 Nghe có vẻ thần kỳ nhỉ. 】 Chu Thăng: 【 Thật ra cũng chẳng thần kỳ gì đâu, tìm được nơi đối xứng với giấc mộng của anh, xác định rõ nó ở đâu, rồi dỡ xuống xây dựng lại, hoặc san bằng toàn bộ là được. Để tìm ra có hơi phiền toái, nhưng mà thời gian trong mộng còn nhiều mà, cứ từ từ tìm là được, hơn nữa anh còn là chủ nhân mộng cảnh, không đến mức tìm không ra. 】 Trần Diệp Khải:【 Vậy cho anh quyết định thời gian được không? 】 Chu Thăng: 【 Anh muốn trở đến vào ngày nào?】 Trần Diệp Khải: 【 Sau ngày kỷ niệm học viện một hôm. 】 Chu Thăng【 Yêu cầu như vậy thì khó đấy, nhưng sẽ cố gắng, mà không đảm bảo đâu. 】 Dư Hạo cho rằng Hoàng Đình cũng ở đây, nhưng trước cửa phòng chỉ có Trần Diệp Khải, khách đến quán ăn giữa trưa khá ít, Trần Diệp Khải gọi đồ ăn, nói: "Khí trời hôm nay cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu trời quang mây tạnh thì cảnh vật sẽ đẹp hơn." Lúc Dư Hạo nhìn Trần Diệp Khải, y phát hiện anh đã sửa kiểu tóc thành kiểu buzz, hình như còn ngắn hơn cả Chu Thăng. Kiểu tóc buzz phụ thuộc khá nhiều vào đường cắt và dạng khuôn mặt, nhưng đối với một người 360 độ không góc chết như Trần Diệp Khải, đổi kiểu tóc này nhìn có vẻ nam tính hơn rất nhiều. "Nhìn được không?" Trần Diệp Khải cười cười sờ tóc. "Đẹp lắm." Dư Hạo cười nói, "Nếu anh mà đến trường thì sẽ lại bị chụp lén ầm ầm cho mà xem." Mây đen giăng kín bên ngoài cửa sổ, nhìn ra ngoài chỉ là một mảng sương mù mông lung. "Bữa ăn này chắc tốn kém lắm!" Dư Hạo chỉ cảm thấy phong cách trang trí có chút rợn người. "Cũng ổn." Trần Diệp Khải không để y xem menu, cũng không có ý định cho y biết giá cả, đương nhiên càng sẽ không gọi đủ món trong menu như Chu Thăng, nói: "Cứ coi là đi ăn với anh, vốn dĩ anh cũng định ăn ở đây mà, Thái có nhiều món khai vị chua cay, tâm tình hôm nay cũng đang tốt, anh muốn ăn nhiều chút." Dư Hạo lập tức có cảm giác như đang hẹn hò cùng tổng tài, may mà trước khi ra cửa Chu Thăng có nhắc nhở y thay quần áo hẳn hoi, bằng không chắc y chỉ mặc cái áo T-shirt cùng một cái quần baggy, rồi đi dép đi trong nhà tới đây. "Anh đã thuê một căn hộ bên trên, có thể ở tạm." Trần Diệp Khải nói, "Cũng đã chuẩn xong xuôi rồi, em không cần lo lắng." Dư Hạo: "Chuẩn bị xong? Chuẩn bị xong cái gì?" Trần Diệp Khải: "Vụ án có tiến triển không nhỏ, anh nhận được lời khai của những người liên quan, vì anh là người làm chứng xuyên quốc gia nên cũng có chút phiền phức, nhưng cái này khắc phục được." Dư Hạo: "Vậy thì tốt quá! Còn gì nữa không?" Trần Diệp Khải nghĩ ngợi một chốc, lại nói: "Mấu chốt bây giờ chính là bằng chứng để chứng minh vụ tai nạn xe thôi, còn thiếu chứng cứ. Chu Thăng cũng đưa cho anh gợi ý: nếu chúng ta có thể chứng minh sư mẫu bị mang lên xe lúc đang hôn mê, chỉ cần như vậy thôi, Lâm Tầm sẽ hết cách chối tội." Dư Hạo: "Đúng nhỉ!" Vào buổi chiều đêm giao thừa hôm đó, nếu Lương Kim Mẫn bị Lâm Tầm mang lên xe khi bà đang trong tình trạng hôn mê, như vậy thì tại sao Lâm Tầm lại mang vợ mình đang bị ngất lên đường cao tốc, thậm chí là còn đi đến gặp bạn bè, còn không thắt dây an toàn cho bà, chỉ cần chứng minh được thì sẽ chẳng có lý gì bào chữa được nữa. Dư Hạo không tin nổi, nói: "Vậy tại sao Chu Thăng không thèm nói cho em biết chuyện này chứ!" Trần Diệp Khải nói: "Bọn anh chỉ thuận miệng nhắc tới thôi." Dư Hạo nói: "Nếu cô Lương có thể tỉnh dậy thì hẳn là vụ án sẽ nhanh chóng hơn." "Ừ." Trần Diệp Khải nói, "Nhưng xem ra trước mắt thì chỉ cần kiên nhẫn đợi, anh tin là tương lai sẽ ổn thôi." Món ăn đầu tiên được mang lên là phồng tôm cùng với tương salad, Dư Hạo không động đũa, ngó ra bên ngoài rồi lại nhìn Trần Diệp Khải, đúng lúc Trần Diệp Khải cũng quay ra nhìn y, Dư Hạo bị nhìn thấy có chút ngượng ngùng. "Chu Thăng nói gì rồi à?" Trần Diệp Khải đột nhiên hỏi, trong mắt mang theo ý cười gian xảo. Dư Hạo: "?" Chưa có nói gì luôn á, Dư Hạo nghĩ thầm, Chu Thăng nói với anh cái gì vậy? Sau đó y nghi hoặc lắc lắc đầu, bắt đầu tự hỏi. "Anh định từ chức." Trần Diệp Khải nói, "Trước kia anh còn đến tìm ba nói chuyện, nói với ông ấy việc không được chấp nhận yêu cầu tư vấn pháp lý của Lâm Tầm." Dư Hạo nhớ đến buổi tối ngày hôm đó, Lâm Tầm gọi điện thoại rồi đi lên tầng, nói vậy thì ra là trưng cầu ý kiến của ba Trần Diệp Khải. "Vậy chú nói sao ạ?" Dư Hạo hơi sốt sắng. Trần Diệp Khải đáp: "Ông ấy bảo anh bớt lo chuyện người khác đi." Lập tức Dư Hạo nhíu chặt lông mày lại. "Anh biết anh không thể ngăn cản ông ấy, nhưng ít ra cũng sẽ làm ông ấy cân nhắc nhiều thêm một chút, đây là lần đầu anh chủ động hòa giải với ông ấy, anh nghĩ ông ấy sẽ nhìn thẳng vào vấn đề này." Trần Diệp Khải nói, "Bốn năm trước anh come out, khi đó, trong mắt ông ấy thì anh vẫn là một đứa nhỏ đến học phí cũng cần người nhà trả cho, hiện tại thì chắc ông ấy phải thấy anh đã lớn rồi, cũng đã nhiều năm như vậy, mẹ anh cũng hay để ý, cuối cùng ông ấy cũng phải thông suốt thôi." "Em cho rằng anh sẽ bị thúc giục kết hôn sớm thôi." Dư Hạo cười nói. "Thật ra thì cũng có." Trần Diệp Khải đáp, "Nhưng bị anh từ chối." Món ăn chính cuối cùng cũng đến, Trần Diệp Khải múc cho Dư Hạo một chút súp, đồ ăn Thái thật sự rất hấp dẫn, Dư Hạo uống một chút canh, nghiêm túc nhìn Trần Diệp Khải nói: "Vậy sau này anh định sẽ cưới một cô gái hả?" "Anh không biết." Trần Diệp Khải nghĩ nghĩ, cười nói, "Anh vẫn thấy mơ hồ lắm." Hai ngày nay Dư Hạo toàn chìm trong hồi ức, y nhớ lại cảm giác yêu đương chớm nở của mình với một người cùng giới, y cố gắng phân tích và tìm hiểu những hoàn cảnh khác nhau, khi mà đàn ông bắt đầu nảy sinh tình cảm với một người cùng giới. "Em để ý cái này hả?" Trần Diệp Khải lại hỏi, "Hôm qua hỏi kinh nghiệm tình cảm của anh là vì Chu Thăng? Vì thế em mới hỏi anh Chu Thăng nói gì à." "Ặc..." Dư Hạo biết Trần Diệp Khải nắm rõ từng suy nghĩ của y như lòng bàn tay, trên thực tế thì cả Trần Diệp Khải, Phó Lập Quần, Chu Thăng dường như đều có thể đoán trúng tâm tư của y, muốn phủ nhận cũng vô dụng. "Vâng." Dư Hạo chỉ đành thành thật thừa nhận, nói: "Em nghĩ, có khi nào cậu ấy cũng thích mình không, hay là, bọn em.... ừm... có khả năng.... Dù chỉ bé xíu....." Ngay trước mặt Trần Diệp Khải nói ra nhưng lời này làm Dư Hạo cảm thấy mình đang xấu hổ một điều xa vời, như kiểu "Em lên làm thị trưởng thì tốt biết mấy" hay mấy kiểu mơ mộng hão huyền, nói chung là rất lúng túng xấu hổ. Trần Diệp Khải thế mà không cười, chỉ thoái mái nói: "Anh nghĩ là có thể đấy? Chu Thăng là kiểu người không muốn nhìn thẳng vào cảm xúc của mình, ở điểm này, anh nghĩ em phải hiểu em ấy lắm chứ." Dư Hạo: "Có thật không ạ?" "Anh không biết nữa." Trần Diệp Khải nói trống rỗng, lúc này hai người mới nhìn nhau cười. "Em cười cái gì?" Vẻ mặt Trần Diệp Khải hơi bối rối, Dư Hạo lắc đầu, nói: "Em cũng chẳng biết nữa." Y cảm thấy ở chung với Trần Diệp Khải có cái gì đó rất nhẹ nhàng, y có thể nói bất cứ điều gì mà không sợ đối phương cười nhạo. "Cần anh giúp chứ?" Trần Diệp Khải nói. Dư Hạo lập tức đáp: "Quá tốt ạ!" Trần Diệp Khải lâm vào suy nghĩ: "Hm, để anh nghĩ xem có biệt pháp gì, em muốn nói với Chu Thăng à? Đi lùi lại một ngàn bước, đừng có tỏ tình trước, nếu như tỏ tình không thành còn có thể làm bạn...." Dư Hạo đáp đồng ý, chủ yếu y muốn nghe Trần Diệp Khải có cái nhìn ra sao về chuyện này, y thật sự không nghĩ đến Trần Diệp Khải lại nghiêm túc giúp mình nghĩ ra kế hoạch, vội nói: "Không, ý em không phải là kiểu giúp đỡ này, em chỉ đang nghĩ, thẳng nam sẽ bị bẻ cong ở tình huống như thế, cái em muốn là một phương hướng để nỗ lực." Trần Diệp Khải lấy lại tinh thần, cười cười, đáp: "Anh hiểu rồi, một hướng đi để phấn đấu hả, đây là thứ em muốn hỏi anh tối qua chứ gì?" Dư Hạo thở dài: "Có người nói yêu đương đồng tính cũng giống như ngồi ở sân bay để chờ đợi một cái thuyền vậy, có lúc em cảm thấy việc này chẳng thể nào, nhưng em lại không cam lòng, cảm thấy rất rối rắm." Trần Diệp Khải cầm dao nĩa lên xoay xoay mấy vòng đẹp mắt, ngón tay thon dài linh hoạt điều khiển dao nĩa trên bàn ăn sạch sẽ, rồi chọc thẳng vào một con tôm to, động tác thuần thục lấy dao nĩa lột vỏ tôm, hành động này cực kỳ đẹp trai này đã hấp dẫn sự chú ý của Dư Hạo. "Ngày đó Long Sinh đã nói với em cái gì trong thế giới của anh?" Trần Diệp Khải đổi đề tài, nói, "Có gì muốn chuyển lời đến anh không?" Dư Hạo nói lại cho Trần Diệp Khải những lời mà Long Sinh đã nói với y khi còn ở 'thế giới bên kia', ngay sau đó Trần Diệp Khải nở nụ cười, đáp: "Thật giống những lời trong thư, liệu pháp nhận thức hành vi cho bệnh trầm cảm cũng là hướng nghiên cứu chuyên nghiệp của anh trong tương lai, sau khi chuyện này xong xuôi hết, anh muốn làm một bác sĩ tâm lý." "Vậy thì tốt quá rồi!" Dư Hạo vội nói, "Long Sinh nhất định sẽ rất vui đấy ạ!" "Freud [1] từng nói." Trần Diệp Khải nói, "Những giấc mơ phản ánh những mong muốn quan trọng nhất trong trái tim chúng ta, và mỗi cảnh trong mơ đều đại diện cho những kỳ vọng mà chúng ta có về cuộc sống của chính mình." [1] Sigmund Freud: Sigmund Freud nguyên là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Do Thái. Ông có một quyển sách tên là Giải thích giấc mơ, có lẽ câu này nằm trong quyển đó. Dư Hạo nhớ đến hình như trong chuyên ngành cũng có bài này, tuy rằng đó là một chương trình học ở năm thứ hai nhưng y cũng có đọc qua: "Nhưng những cảnh trong mơ lại rất giỏi trong nghệ thuật ngụy trang. Để vượt qua sự giám sát của ý thức chúng ta, nó sẽ tự che giấu mình bên dưới một số tầng lớp ý nghĩa, hoặc thậm chí sẽ tự biểu hiện như một sự mâu thuẫn." Trần Diệp Khải gật gật đầu, đáp: "Bây giờ nghĩ lại tất cả mọi chuyện ở giấc mộng Chichen Itza, hết thảy đều là nguyện vọng của anh, chính là nỗi thống khổ mà anh buông xuống, là tình yêu mà anh khắc ghi với Long Sinh, để đón chào một cuộc sống mới." "Cũng như ngày hôm nay vậy, chẳng hề kiêng dè nhắc đến hai chữ Long Sinh, khơi dậy quá khứ sai lầm, không còn dằn vặt bản thân, lúc nhớ đến chỉ còn là những hồi ức đẹp đẽ, được chào đón trong ánh mặt trời mới." Dư Hạo mỉm cười nhìn Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải nhấp một ngụm nước mát, trầm ngâm một lát, nói tiếp: "Ban đầu, lúc anh thích Long Sinh, cũng chỉ là cảm giác đón nhận trách nhiệm mà quan tâm, chăm sóc em ấy. Ngay sau đó, anh còn chưa hề chuẩn bị tư tưởng trước thì đã bị vài chuyện của em ấy dồn đến. Nếu như trước đó anh từ chối em ấy, có lẽ dù em ấy có làm gì đi nữa, anh cũng sẽ chẳng cảm động, chỉ còn là cảm giác gánh vác, cảm giác cho đi sẽ nhận về lợi ích gì đấy, không khác gì trả giá để đổi lấy tình yêu." "Em hiểu mà!" Dư Hạo cũng hiểu ra, tiếp lời nói, "Khi ấy hai người vẫn là bạn tốt nhỉ, anh cũng không lường trước được, cũng chỉ cảm thấy, ước nguyện ban đầu của người kia là..." Trần Diệp Khải nói: "Ừ, chỉ cần anh cười, chỉ cần anh hài lòng thì em ấy cái gì cũng chấp nhận. Em ấy thích làm cho anh vui, như vậy thì em ấy cũng vui theo, anh nghĩ, nhất định mình phải quý trọng người bạn này." "Tình yêu không phải là một cuộc trao đổi công danh lợi lộc." Trần Diệp Khải nói, "Không phải là tôi đưa cậu một món đồ, cậu sẽ yêu tôi thêm một chút, nếu mục tiêu đề ra không đạt tới thì số tiền bỏ ra cũng như ném xuống sông thôi.... Tôi hy vọng người được vui vẻ, bởi vì nếu vậy thì lòng tôi cũng cảm thấy hạnh phúc." "Anh cứ như vậy mà nhận ra, anh cũng muốn Long Sinh cười nhiều hơn chút, đây có lẽ cũng là tình yêu nhỉ. Bọn anh quen với việc gọi nhau là bạn, cho đến cuối cùng, chỉ cần rảnh rỗi là đầu anh toàn hình bóng em ấy, khi gặp được em ấy, cuộc sống anh tràn ngập ánh mặt trời, có nhiều chuyện anh muốn được chia sẻ với em ấy, có lẽ... tình yêu chính là đây chứ đâu." Hai người im lặng. Dư Hạo cũng dần dần ý thức được. Dư Họa nói: "Nhưng ở trên giường.... em xin lỗi, thầy Trần, khi ở trên giường, anh không cảm thấy việc quan hệ đồng tính... cản trở gì sao?" "Đầu tiên là có tình cảm làm cơ sở." Trần Diệp Khải nói, "Thì ở trong tiềm thức cũng sẽ muốn tiến thêm một bước thân mật cơ thể. Lúc đầu đúng thật là sẽ có chút không tự nhiên, nhưng bởi vì yêu nên mới mau chóng coi đó trở thành thói quen, thậm chí là còn kích thích hơn cả những lúc xem AV, anh nghĩ, có lẽ vì thể cơ thể anh cũng chủ động quen với xu hướng tính dục của bản thân chăng?" "Hẳn là khi thích một người nào đó đặc biệt, sẽ phát sinh ra thật nhiều dopamine như là phần thưởng, tạo nên một phản xạ có điều kiện? Sau đó... hm, cũng không xác định được, chỉ là một chút kinh nghiệm của bản thân thôi, chỉ dám cung cấp cho Thiên Sứ trưởng điện hạ tham khảo thôi." Nói đến đây thì Trần Diệp Khải cũng hơi ngượng, Dư Hạo thì bị danh xưng 'Thiên Sứ trưởng điện hạ' làm cho buồn cười, đáp" "Được rồi em hiểu rồi, Tù Trưởng đại nhân." Trong ánh mắt của Trần Diệp Khải lóe lên một tia mơ màng ngắn ngủi, sau đó anh nói: "Bản năng của đàn ông với hormone, nó thúc đẩy chúng ta theo đuổi người khác phái để duy trì đời sau. Nhưng thứ cảm xúc ấy cũng lại vì một ai đó thích hợp nhất với bản thân mà được sinh ra." Dư Hạo: "!!!" "Đó là người có thể cộng hưởng linh hồn với mình." Trần Diệp Khải bóc vỏ tôm xong, đặt vào bát Dư Hạo, giải thích, "Cùng giới hay khác giới cũng chẳng phải chuyện gì cần lo ngại, kể cả suốt cuộc đời này chỉ có thể yêu theo thuyết Plato [2] thì cũng có làm sao?" Nói xong nhìn Dư Hạo cười nhạt. [2] Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu không có tính dục. Thuật ngữ này được đặt theo tên của nhà triết học Hy Lạp Plato, mặc dù nhà triết học này chưa bao giờ tự mình sử dụng thuật ngữ này. "Em thấy...." Dư Hạo nói, "Đúng thế, em không muốn lừa dối bản thân, em thích cậu ấy. Em muốn.... theo đuổi cậu ấy? Là như vậy sao? Cách nói này rất kỳ lạ, em muốn.... em muốn cùng cậu ấy tiến thêm một bước, nhưng nghe anh nói thế, em lại cảm thấy cũng không cần thiết phải vạch rõ ràng lợi với hại ra, thuận theo tự nhiên là được rồi." Trước đây Dư Hạo cũng đã từng lấy hết can đảm để bộc lộ tình cảm với một nam sinh khác, nhưng đó lại trở thành một đả kích mang tính hủy diệt với cuộc đời y, từ đó khiến y sinh ra cảm giác kháng cự tình yêu, mãi đến tận lúc Tướng Quân đánh bại kẻ gác cổng, biến thành sao băng của y, y mới bắt đầu mê luyến lại cảm giác của tình yêu. "Vậy thì tốt." Trần Diệp Khải tiếp tục bóc tôm cho Dư Hạo, Dư Hạo vội nói: "Em không ăn nữa, anh ăn đi." "Ừ." Trong mắt Trần Diệp Khải mang theo ý cười, nói: "Vậy em định thực hiện như nào?" Dư Hạo vẫn chưa nghĩ kỹ, y biết Chu Thăng bởi vì hoàn cảnh gia đình nên có một sự kháng cự theo bản năng đối với việc yêu đương và hôn nhân, có lẽ cảm giác kháng cự này cũng có thể xuất hiện trong thế giới tinh thần của hắn.... Những dòng suy nghĩ của y đột nhiên được khai sáng, y nhớ đến một chuyện kỳ lạ. Trong thế giới ý thức của Chu thăng, dưới biển mây là cái gì? Hắn đã từng nói, cuộc đời mà hắn trải qua nát bét, trong mộng cảnh ấy, dưới biển mây ấy... phải chăng cũng là một thế giới không có ánh mặt trời? Nghĩ như vậy, vòng Kim Ô chỉ đứng lặng ở bên trên đám mây, nó không hề chiếu tới nơi bị những tầng mây dày nặng che phủ ư? "Dư Hạo?" Dư Hạo lấy lại tinh thần, y nhận thấy có lẽ biểu cảm ban nãy của mình có vẻ nghiêm túc quá. "Vâng." Dư Họa nghĩ tung ta lung tung, hồn đi chơi còn chưa về lại, y nói, "Em cũng chưa nghĩ đến." "Chu Thăng có một mong muốn độc chiếm rất mạnh với em." Trần Diệp Khải nói, "Anh thấy em đã đánh động được em ấy, mà hiện tại em ấy chắc cũng đang đứng ở giữa thời khắc do dự. Em ấy nghi ngờ bản thân thích em, nhưng không muốn thừa nhận." "Nếu không em thử xem, để cho Chu Thăng ý thức được rằng bản thân không muốn em rời đi. Phần lớn thời gian, anh cảm thấy em ấy đang dùng một cách đặc biệt để làm nũng với em đấy, bởi vì... nếu làm vậy em sẽ để tâm đến em ấy hơn, trở lại bên cạnh em ấy, sự hứa hẹn của em làm cho em ấy cảm thấy đối với em, em ấy rất quan trọng, là độc nhất vô nhị." Dư Hạo nói: "Đúng! Thầy Trần, anh giỏi thật ấy!" Trần Diệp Khải: "Đừng gọi anh là thầy, anh từ chức rồi. Thái độ của Chu Thăng bây giờ, một phần là do em ấy chưa từng trải qua sự uy hiếp nào nên mới cảm thấy em sẽ không rời khỏi mình, nhưng một khi việc này là một nguy cơ rõ ràng, có lẽ em ấy sẽ tự hiểu ra uy hiếp nghiêm trọng này, sau đó sẽ không thể không nghiêm túc..." ".... Vì thế, sao em không tìm ai đấy để phối hợp yêu đương với em? Giả vờ yêu đương đi, có lẽ em ấy sẽ hoàn toàn hiểu rõ tình cảm dành cho em thì sao?" Dư Hạo nói: "Tìm ai ạ? Chuyện này cũng hơi quá đáng, thật sự thì làm vậy không ổn đâu ạ, nếu như người em tìm để diễn kịch lại tưởng thật...." "Ví dụ như anh thì sao?" Trần Diệp Khải cười nói, "Ăn nhiều chút đi, em gầy quá. Anh nấu cơm không nuốt được, chỉ có tiền thôi, trên thế giới này, chỉ cần là nơi có thể dùng tiền để giải quyết, em muốn ăn ở đâu, anh cũng đưa em đi." Dư Hạo: "...." Ba tiếng sau, trong phòng ngủ. "Về rồi hả?" Chu Thăng nói. "Ái phi, nàng đã về rồi đấy sao?" Phó Lập Quần nói, "Đã mang cơm chiều về cho trẫm chưa?" Dư Hạo tâm sự nặng nề, để hộp đồ ăn lên bàn, lộ ra logo nhà hàng, Phó Lập Quần nói: "Ồ, nhà hàng này không rẻ đâu, ăn uống xong còn mang về thế này, hẳn là phải tốn đến hơn hai nghìn đấy." (2 nghìn tệ là tầm 7m vnd) "Đắt vậy sao?!" Dư Hạo nhất thời choáng váng, "Để tôi đi nói anh ấy!" "Khải Khải thiếu gì tiền đâu!" Chu Thăng rút đũa ra, mở hộp cơm cà ri gà còn hơi ấm ấm, "Cậu giúp anh ấy tiết kiệm tiền làm gì." "Cậu cũng ăn đi." Phó Lập Quần nói, "Dư Hạo!" "Ăn không nổi!" Tâm tư của Dư Hạo lúc này không đặt vào ăn uống, y ra ban công giặt quần áo. Phó Lập Quần cầm hộp cơm, đeo tai nghe lên ngồi xem mấy chương trình tạp kỹ. Chu Thăng bê hộp cơm ra ban công, hỏi Dư Hạo: "Nói chuyện gì thế?" "Chẳng nói gì." Dư Hạo nói lại qua loa, đương nhiên chuyện liên quan đến Chu Thăng y không nói câu nào, cuối cùng Trần Diệp Khải thấy y xấu hổ quá nên liền đổi đề tài, rồi đưa y một phần hợp đồng điện tử. "Anh ấy giúp tôi tìm mấy công việc bán thời gian." Dư Hạo lau tay, đưa điện thoại ra cho Chu Thăng xem bưu kiện, nói, "Phiên dịch một chút báo cáo điều tra, tiền được tính theo số chữ dịch được." Trần Diệp Khải muốn đưa máy tính cho Dư Hạo dùng, Dư Hạo lại khăng khăng nói mình ra net làm việc cũng được, Trần Diệp Khải đành đưa hợp đồng điện tử xác nhận cho y, sau đó nói, chỉ cần làm hai tháng thì kiếm bảy tám ngàn không khó. "Ổn đấy chứ." Chu Thăng nói, "Nhìn cũng không hiểu, được bao nhiêu?" "Chắc mấy ngàn." Dư Họa liếc nhìn Chu Thăng, đưa tay ra giúp hắn lau mấy hạt cơm dính trên miệng. Chu Thăng: "Mấy chuyện khác không nói à?" Dư Hạo: "Không nói!" Chu Thăng nghi ngờ nhìn Dư Hạo, Dư Hạo hơi chột dạ, nhấn mạnh: "Thật sự không nói, cậu biết miệng tôi kín như bưng mà." "Ờ..." Chu Thăng đáp. Dư Hạo vẫn hơi lo lắng, muốn kiếm chuyện khác lảng sang, Chu Thăng thế mà lại bê hộp cơm đi vào, rút tai nghe của Phó Lập Quần ra, ngồi xem show tạp kỹ cùng. Ngày hôm nay, Trần Diệp Khải thực sự chẳng khác gì mưa rền gió dữ, hơn nữa hết lần này đến lần khác làm Dư Hạo loạn tùng phèo hết lên, đến giờ y vẫn chưa lấy lại tinh thần. Đương nhiên Trần Diệp Khải rất thông minh, anh không chờ y từ chối, sau khi chuyển đề tài thì cực kỳ hiểu chuyện không nhắc đến nữa. Thôi thì cứ kiếm tiền cái đã, Dư Hạo nghĩ nghĩ một chốc, y quyết định không nghe lời khuyên của Trần Diệp Khải, nhưng y cũng hiểu ra một chuyện, y vẫn luôn muốn tặng cho Chu Thăng một món quà sinh nhật để hắn vui hơn chút, ví dụ như điện thoại hay cái gì đấy. "Đi đâu thế?" Phó Lập Quần với Chu Thăng chuyển sự chú ý từ show qua Dư Hạo. "Tiệm net." Dư Hạo nói, "Đi làm phiên dịch chút văn bản." "Đã mấy giờ rồi, cậu muốn đi cả đêm à?" Chu Thăng đứng dậy, tháo tai nghe ra, nói, "Đi, đi cùng nhau." "Dùng laptop của tôi đi này." Phó Lập Quần đưa laptop cho Dư Hạo, nói, "Tôi đi ngủ, mai dậy sớm còn lên tàu, đi tìm chị dâu cậu đấy, mai giúp tôi điểm danh nhé." Mai lại là thứ sáu, khoa thể dục chỉ có hai tiết học chung, Phó Lập Quần muốn tới Lân thị tìm người yêu, có thể ở bên nhau ba ngày thật sự là hồi hộp đó. "Đừng có ngược chó độc thân nữa được không?" Chu Thăng xoay người, bay một phát lên giường, lại thêm một câu, "Nào rảnh giới thiệu cho anh em một người đi?" Dư Hạo: "...." Dư Hạo ở trong phòng ngủ rất ít khi chịu loại bạo kích này, y biết Chu Thăng nói lời này nhất định là đang cố ý, có chút buồn bực. "Mày có Dư Hạo còn gì, cút!" Phó Lập Quần cực kỳ nghĩa khí ném trả. Dư Hạo: "......." "Mày cũng cút!" Chu Thăng không nói gì thêm, kết thúc cuộc đối thoại tại đây. Dư Hạo không kịp nghiền ngẫm, mở máy tính ra sau đó truy cập vào hòm thư, bên kia đã nhận được hợp đồng, yêu cầu Dư Hạo bổ sung thêm phương thức liên lạc. "Chu Thăng, tôi mượn VPN của cậu một chút được không?" Dư Hạo nói với Chu Thăng. Chu Thăng từ trên giường duỗi tay xuống, đưa điện thoại cho Dư Hạo, mật khẩu VPN hắn ghi ở sổ tay, lúc Dư Hạo gõ xong mật khẩu thì thấy Phó Lập Quần gửi cho Chu Thăng ba tin nhắn. Phó Lập Quần sau đó mới nhận ra điện thoại của Chu Thăng đang trong tay Dư Hạo, lập tức liếc nhìn Dư Hạo đang ngồi ở giường tầng dưới đối diện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]