"...Bái kiến vương gia.".
Nhìn thấy Ôn Chu Hân đang cuối đầu thi lễ, Du Tử Dạ thập phần ngoài ý muốn. Nữ nhân này cao ngạo từ trong cốt khí, cường ngạnh từ trong máu huyết, nay đang khom lưng uốn gối bái kiến y. Du Tử Dạ lúc này mới kịp nhận ra chính mình bị Ôn Chu Hân dẫn dắt đi xa đến vậy, từ lúc bắt đầu đến bây giờ mục đích của nàng chỉ có một.
Không cần nhắc đến chuyện cũ, cũng không cần cả hai phải thừa nhận. Dùng cách thức của riêng nàng, trực tiếp nhấc lên mối quan hệ của hai người. Thật không hỗ danh là tài nữ, thông tuệ của nàng chỉ e người khác khó lòng sánh kịp. Ôn Chu Hân luôn như vậy, hay nàng chỉ là đối với Du Tử Dạ mới như vậy cẩn trọng, hết lòng ôn nhu, hết mực chu toàn. Du Tử Dạ thâm tâm thật nhiều bất đắc dĩ.
Một bàn tay thon dài, mang theo ba phần non nớt, bảy phần thận trọng, bất giác xuất hiện trước mắt Ôn Chu Hân. Khi nàng nâng lên mắt phượng nhìn đến bên đai ngọc của Du Tử Dạ mang một mảnh Hắc Huyết chi ngọc, đen tuyền chất ngọc, điểm xuýt vài sợi tơ đỏ như máu huyết, thật không khác gì mảnh ngọc nàng luôn đeo trước ngực, Ôn Chu Hân trong một khắc đó mơ hồ. Bảy năm trôi qua như một tràng mộng, là Ôn Chu Hân nàng vẫn đang nằm mộng, hay người trước mặt này chính là giấc mộng đời này nàng không thể thoát khỏi.
Dáng vẻ không khác một vị kia trong ký ức xưa cũ, người cũng dùng đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-huyet/3350331/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.