"Quân trở lại, vì sao không nhìn thiếp."
Nhìn như Ôn Chu Hân đang cùng những câu chữ khắc bên động khẩu kia thầm thì. Có đôi chút giống như nàng đang cùng chính mình trần thuật. Lại không khác gì nàng đang cùng Du Tử Dạ truy vấn. Dáng vẻ vô vàn ủy khuất, thập phần ỷ lại này của Ôn Chu Hân duy nhất chỉ có trước mặt một mình vị này tiểu lang quân Du Tử Dạ mới hiển hiện ra.
Khi Ôn Chu Hân quay lại nhìn thấy đôi con ngươi màu hổ phách chất chứa tâm tình không thể nói thành lời. Sắc mặt không đổi chỉ vì muốn che lấp tâm tư trùng trùng, điệp điệp giằng co. Nàng chỉ có thể buông nhẹ tiếng thở dài, người này luôn biết cách làm đau lòng nàng. Tháo xuống mạn che mặt, giương lên nụ cười khuynh đảo chúng sinh, khó khăn trấn an lòng mình, lại không dễ kéo về hồn phách người trước mặt. Không nhận thì không nhận, ta bồi ngươi liền hảo.
Tiểu nữ hài năm xưa, đã biến hóa thành tiểu mỹ nhân trước mắt, đôi mắt phượng huyền sắc không ngừng xao động lòng người, cánh mũi thanh tao cao ngạo hơn thế nhân, đôi môi hồng sắc vừa hé mở ngay lập tức chúng sinh liền đảo điên. Dung nhan nàng như họa, lại không phải là họa. Nếu thật là họa, vì sao Du Tử Dạ họa nhiều năm như vậy lại không họa được dáng vẻ tuyệt sắc của nàng.
- ----------------------------
Vào sinh thần lần thứ sáu của Lạc Vương Du Tử Dạ, Uyên Đế hạ chiếu ngự ban quốc yến, thiếp mời từ Vĩnh Quốc lần lượt phân tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-huyet/3327274/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.