Đảo mắt ngó quanh, Tuyết Sơn Âm Hồn đã thấy một thânngười phủ phục với tiếng rên thảm não. Giật thót mình lão đến thân người lật ra. Lão bàng hoàng kêu lên:
- Ôi đệ làm sao thế?
Thì ra kẻ nằm kia là Tuyết Sơn Âm Linh, em ruột lão.
Tuyết Sơn Âm Linh lắp bắp:
- Đệ sơ ý trong lúc giao tranh, bị Đỗ Tống Nguyên đâm trọng thương, còn bị chưởng lực của Ôn Hồn.
Gã nói tới đây thì kiệt sức, nằm bất động.
Vội ôm Tuyết Sơn Âm Linh vào một ngách hang, Tuyết Sơn Âm Hồn dùng chưởngép vào huyệt " Mệnh môn", truyền chân lực chữa thương cấp tốc.
Thời gian khoảng một tuần trà, Tuyết Sơn Âmm Linh Mới khôi phục được tri giác, liền thở dài một tiếng.
Hắn nói nhỏ:
- Đệ không đủ khả năng, chẳng những không còn thể diện mà còn suýt mất cả mạng sống nữa.
Để ăn ủi em, Tuyết Sơn Âm Hồn cười nói:
- Đệ đệ không nên trách mình quá thế. Ôn Thần là tay cao thủ tiền bối,thu sút lão ta đâu có gì mất mặt? Nhưng Đỗ Tống Nguyên là tên nào? Huynh chưa từng biết tiếng?
Tuyết Sơn Âm Linh nhăn nhó:
- ÔnThần không đáng sợ bằng Tống Nguyên. Nếu đệ không bị thương bởi mũi kiếm của tiểu tử, thì đâu đến nỗi trúng chưởng của Ôn Thần? Ôi chỉ tại đệham hai món "Đoạt Hồn Huyết Kiếm" là của Hông Hoang Huyết Ma, còn " TànBăng Tiêu" là của Thanh Thành Thất Tử…
Tưyết Sơn Âm Hồn ngạc nhiên hỏi:
- Bộ những kỳ nhân ấy còn chưa chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-chung/2764891/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.