Lúc Cố Ân Ân đến bệnh viện Hàn Thành Trì vừa mới truyền dịch xong còn đang ngủ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu lên khuôn mặt anh ta, tôn lên ngũ quan anh ta càng thêm ấm áp.
Cố Ân Ân ngồi trên ghế bên cạnh nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì ngẩn người.
Có thể vì xảy ra tai nạn xe nên sắc mặt người đàn ông có chút tái nhợt, cả người cũng gầy đi rất nhiều.
Dù vậy thoáng nhìn qua khuôn mặt anh ta vẫn vô cùng ấm áp, không u ám giống như trước khi chết cô trông thấy.
Lúc này Hàn Thành Trì vẫn là Hàn Thành Trì năm ấy, anh chưa thay đổi.
Vì Cố Ân Ân thay đổi nên anh mới đổi thay, chỉ cần cô không thay đổi thì anh cũng chẳng thế, đúng không?
Cố Ân Ân không nhịn được vươn tay chạm vào gò má Hàn Thành Trì, trong tích tắc đầu ngón tay cô vừa chạm vào da thịt anh cô nghe trong miệng anh gọi một cái tên: “Ân Ân…. Ân Ân….”
Hốc mắt Cố Ân Ân thoáng cái nóng lên, tay cô hung hăng cầm lấy tay anh trả lời: “Thành Trì, em ở đây… Ở đây….”
Dường như Hàn Thành Trì nghe thấy tiếng cô nên cong môi cầm ngược tay cô và ngủ.
Khi Hàn Thành Trì tỉnh lại mới chỉ hơn 3 giờ chiều, anh mở mắt nói câu đầu tiên là: “Nước.”
Cố Ân Ân vội vã rót một ly nước đưa tới trước mặt Hàn Thành Trì, lúc này Hàn Thành Trì mới phát hiện người rót nước cho mình lại là Cố Ân Ân.
Vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2242139/chuong-1059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.