Cố Ân Ân nói như vậy bà Cố cũng không tiện ép Lộ Nhất Phàm chăm sóc Cố Ân Ân nên cười ngại ngùng, nói với Lộ Nhất Phàm: “Ân Ân cũng đã nói vậy thì Nhất Phàm làm việc của con đi, đợi đến lúc Ân Ân tỉnh thì gọi điện sang cho con.”
“Như vậy cũng được ạ.” Lộ Nhất Phàm gật đầu cười với Cố Ân Ân và giơ tay lên sờ đầu Cố Ân Ân. Cố Ân Ân không hiểu vì sao liền nghiêng đầu theo bản năng khiến tay Lộ Nhất phàm rơi xuống khoảng không.
Đáy mắt Lộ Nhất Phàm nhìn Cố Ân Ân thoáng hiện vẻ nghi hoặc, Cố Ân Ân lại cong môi cười giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Nhất Phàm, em không tiễn anh.”
“Ừ, em nghỉ đi cho khỏe.”
Lộ Nhất Phàm nói xong liền đứng lên, bà Cố nhiệt tình tiễn chân.
Bà Cố tiễn Lộ Nhất Phàm ra cổng rồi quay trở lại phòng ngủ của Cố Ân Ân, giọng nói mang theo vài phần không vui quở trách Cố Ân Ân: “Ân Ân, thái độ của con với Nhất Phàm là thế nào vậy, mẹ bảo Nhất Phàm chăm sóc con là vì muốn tốt cho con, con nói con ngốc hay không chứ…..”
Tiếp theo bà Cố còn nói một tràng dài nhưng Cố Ân Ân làm bộ như không nghe thấy, cuối cùng hình như bà Cố cũng mệt mỏi liền xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Cố Ân Ân mới trở người nhìn trần nhà, tỉ mỉ nhớ lại cuộc sống của hai người sau khi cô và Hàn Thành Trì chia tay.
Với cô mà nói đơn giản chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2242136/chuong-1058.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.