Hàn Thành Trì không có chút sốt ruột nào, kiên nhẫn gật đầu.
Cố Ân Ân quay đầu, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, xe qua xe lại, thật lâu sau cô mới quay đầu, cuối cùng cũng hỏi được: "Thành Trì, khi anh biết mẹ em bắt cóc em cùng Cố Lan San, anh đã sớm nghĩ sẽ cứu một trong hai người, lúc ấy trong lòng anh, có do dự một hồi hay không, có muốn cứu em trước?"
Hàn Thành Trì không hé răng.
Vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc.
Trên mặt Cố Ân Ân vẫn treo lên tươi cười như nãy, vẻ mặt có chút tái nhợt, nhìn qua còn có chút yếu ớt, giọng điệu của cô nhẹ nhàng mềm mại, vô cung điềm đạm: "Thành Trì, anh nói cho em biết, sau khi em hỏi anh chuyện này, em sẽ nói cho anh biết, câu trả lời của em về đề nghị của anh khi ở trong bệnh viện ngày đó."
Hàn Thành Trì vẫn không hé răng.
Trong nhà ăn yên tĩnh thật quỷ dị.
Dáng vẻ Cố Ân Ân dường như rất quyết tâm, cố gắng giữ vững bình tĩnh chờ câu trả lời của Hàn Thành Trì.
Ban đầu vẻ mặt Hàn Thành Trì vẫn vô cùng bình tĩnh, đến sau cùng, anh mới khe khẽ chớp lông mi, ngẩng đầu, nhìn Cố Ân Ân, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu bình thường trả lại hai chữ: "Không có."
Không có.
Cố Ân Ân bắt anh trả lời thành thật, anh liền thật sự trả lời thành thật rồi.
Đáp án, chỉ có hai chữ, không có.
Lúc anh biết bà Cố bắt cóc hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2242057/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.