Tất cả mọi người đều cùng quay đầu lại, nhìn qua, đều tự hiểu trong lòng mà không cần nối cũng nhường cho Thịnh Thế một con đường.
Thịnh Thế ôm Cố Lan San, được phù dâu phù rể anh tuấn xinh đẹp vây quanh, đi ra từ nhà họ Sở, pháo hoa bên ngoài lại càng bắn lên rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Ánh mặt trời vô cùng sáng chói, thời tiết cũng vô cùng tốt, đúng chuẩn trời xanh mây trắng.
Cố Lan San ngẩng đầu nhìn trời, cảm nhận được ánh mặt trời sáng chói, nhịn không được mà híp híp mắt, được Thịnh Thế ôm vào xe hoa.
Trong xe sáng lên đúng lúc, ngoại trừ tài xế thì chỉ còn chú rể cùng cô dâu, lúc này hai người mới xoay đầu, chăm chú nhìn đối phương.
Đây là lần đầu tiên mặc trang phục màu sắc cổ trang thế này, trái lại giống như đang diễn một màn xuyên không vậy.
Thịnh Thế nắm tay Cố Lan San, tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó liền cười phơi phới như nắng xuân, chân thành mở miệng khen: "Sở Sở, em thật xinh đẹp, chân chân chính chính xinh đẹp."
Cố Lan San mím môi cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thịnh Thế, mặt mũi phấn khởi, rất dễ làm xiêu lòng người, ngay cả đôi môi khi nói cũng làm cho người khác say đắm: "Nhị Thập, hôm nay anh cũng vô cùng anh tuấn phi phàm!"
Thịnh Thế được khen mà khóe môi nở nụ cười thật tươi.
Sau đó, xe hoa khởi động, trong âm thanh pháo hoa đinh tai nhức óc kia mà chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2242052/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.