Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thấy Thịnh Thế đứng ở ngưỡng cửa toilet, nhìn thẳng vào Cố Lan San đang cúi đầu nước mắt như mưa, ánh mắt của anh lập tức trầm xuống, nhưng mà trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, âm thanh đều là biếng biếng nhác nhác:
“Nếu nói xin lỗi, cứ mở miệng nói như vậy rất không có ý tứ a. Thế nào thì cũng phải xin lỗi sao cho có 10 phần thành ý chứ?”
Thịnh Thế vừa nói, vừa bước tới, đi đến chỗ Cố Lan San.
Trong phòng rửa tay, ánh đèn chiều mê ly, chiếu vào dung nhan đắc sắc đến chói mắt của anh, chiết xạ ra một cỗ khí khái anh hùng hừng hực.
Trên thực tế, Lưu Hành Trường vẫn chưa từng gặp mặt Thịnh Thế, chẳng qua là cảm thấy dáng dấp người này có mấy phần nhìn quen mắt, giống như là đã gặp ở nơi nào, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Chỉ là, chủ tịch Lưu nghĩ đến, Thịnh Thế quen biết với cô gái bị anh rể mình đùa giỡn, sợ là cũng quen biết Hàn Thành Trì, vì vậy, liền cười cười với Thịnh Thế, chỉ chỉ Thịnh Thế, hướng về phía Hàn Thành Trì hỏi:
“Anh Hàn, vị này cũng là bạn của anh sao?”
Lúc này Thịnh Thế đã đi tới ben người tên mọt rượu, nghe được người đàn ông mang giàu da bên cạnh hỏi han thân phận mình, trong lỗ mũi phát một tiếng hừ lạnh chê cười, cũng không đợi Hàn Thành Trì mở miệng nói chuyện, liền quay đầu, nhìn về chủ tịch ngân hàng họ Lưu, âm điệu nói ra vẫn ôn hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241816/chuong-896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.