Sau đó Cố Lan San vội vàng cúp máy, cô ngồi trên giường chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, ý thức đây không phải là một giấc mơ, trên gương mặt còn vương nước mắt của cô hiện lên ý cười, sau đó cô vội vàng tìm số của Thịnh Thế, nhấn nút gọi.
...
...
Vừa vặn lúc này ông nội của Thịnh Thế tỉnh lại, tình trạng vẫn chưa được tốt lắm, vừa mở mắt, miệng đã gọi: “Nhị Thập”.
Thịnh Thế bước nhanh đến trước giường của ông, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì điện thoại di động của anh đã vang lên.
Anh nhìn tên người gọi đến, hơi do dự, sau đó bỏ điện thoại di động vào trong túi rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh nắm tay ông nhưng anh còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm ông nội thì điện thoại di động lại giống như quỷ đòi mạng lại vang lên lần nữa, vẫn là Cố Lan San gọi tới, lần này Thịnh Thế không thể bình tĩnh nữa, trong lòng lo là đã xảy ra chuyện nên đứng dậy nói với ông: “Cháu đi nghe điện thoại.”
Sau đó trốn ra ngoài nhấn nút nghe, anh còn chưa mở miệng hỏi Cố Lan San đã xảy ra chuyện gì, Cố Lan San đã run run lặp lại nguyên văn những lời Triệu Lỵ nói với cô trong điện thoại, Thịnh Thế vẫn muốn tìm một người có thể không làm cho ông nội bị tổn thương vừa có thể giúp anh và Cố Lan San có thời gian để đi đường tắt thì một vở kịch vui lại từ trên trời rơi xuống như vậy.
Bỗng nhiên Thịnh Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241762/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.