(Đăng hỏa có nghĩa là ngọn đèn)
Edit: Ngọc Hân
Thịnh Thế và Lan San, cứ như vậy được anh tự tay vẽ nên một bức tranh, gắn liền chặt chẽ với nhau.
Cố Lan San quay đầu liếc mắt nhìn Thịnh Thế cong môi cười tự nhiên, đẹp không sao tả xiết: “Cảm ơn, em rất thích.”
Thịnh Thế thấy cô cười cũng cười theo.
Hai người đều là rồng phượng giữa đám người, nhìn nhau cười như vậy giống như một bức tranh rực rỡ, mấy nhân viên bên cạnh chứng kiến có phần choáng váng, nhân viên vừa hỏi câu kia lại chần chừ hỏi thêm một câu khác: “Vậy, Boss lớn và cô Cố, hai người thích đối phương tặng quà gì cho mình?”
Câu hỏi này dường như có chút khó có thể trả lời…. Hình như Thịnh Thế tặng cô món gì, cô cũng đều thích… Cố Lan San nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ.
Thịnh Thế ngồi bên cạnh ngược lại tuyệt đối không chút xấu hổ, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên, nói: “Người!”
Đơn giản chỉ một chữ khiến nhân viên vừa lên tiếng hỏi trong nháy mắt liền nở nụ cười mờ ám.
Câu trả lời này có bao nhiêu cảnh hạn chế đó… Người… Đây là trong đêm khuya vắng người, Boss lớn cố ý khiến người ta nghĩ tới chuyện xấu.
Cố Lan San nghe thấy xấu hổ cúi đầu, lông mày cong lên cười ấm áp, tay lại lặng lẽ nhéo eo Thịnh Thế, Thịnh Thế nghiêng đầu cười cưng chiều nhìn cô, nắm tay cô lực đạo không nặng không nhẹ vuốt ve.
“Boss lớn, cô Cố, câu nói của hai người khiến đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241671/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.