Edit: Thu Lệ
Sau đó cô đứng lên, cũng không quan tâm đến Sở Bằng đang nói chuyện, dựa vào quầy rượu vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Sở Bằng ngồi tại chỗ, nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất của Cố Lan San, bật cười lắc đầu, cũng vội vàng đứng lên, nhanh chóng tính tiền rượu, rồi vội vội vàng vàng đuổi theo.
Sở Bằng chạy thẳng ra đường lớn, nhìn chung quanh một chút, thấy bóng dáng của Cố Lan San, vội vàng chạy bộ theo.
Cố Lan San cảm thấy có người nhích lại gần mình, cô xoay đầu, liếc thấy là Sở Bằng, liền không nói bất cứ điều gì, lại nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục đi.
Sở Bằng cũng không nói chuyện, chỉ ở bên cạnh Cố Lan San, từ từ đi cùng với cô.
Cố Lan San nghĩ, cho tới bây giờ cô không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa rồi.
Thật ra thì trong đêm đứng bên ngoài phòng bệnh của Thịnh Thế, khi nghe được những lời mẹ Thịnh nói, cô đã thất hồn lạc phách đi trên đường, cô cũng đã hiểu được, rốt cuộc cảm giác kỳ lạ của bản thân đối với anh trong khoảng thời gian ngắn đó là gì?
Cô vẫn cho là cảm động.
Cô cảm thấy tình cảm của cô đối với Thịnh Thế và tình cảm cô đã từng đối với Hàn Thành Trì không giống nhau, cho nên cô cho rằng đó không phải tình yêu.
Cô do dự.
Có chút không biết làm sao, cho nên đã lựa chọn trốn tránh.
Nhưng cô thật không ngờ, cô càng trốn tránh, bản thân lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241506/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.