Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Bà Thịnh yên lòng, “Ừ” một tiếng, không nói nữa
Chắc là lên giường rồi.
Thịnh Thế tiếp tục động tác vừa rồi của mình
Cố Lan San biết bà Thịnh không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm thấy hơi mất mặt. Bây giờ Thịnh Thế và mẹ anh cũng đã tỉnh, không biết lúc nào thì bọn họ mới có thể ngủ, cô đi ra ngoài thế nào đây. Nếu như đến ban ngày, sợ rằng cô càng không thể đi ra ngoài.
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, trong mắt đầy ý hỏi.
Thịnh Thế hiểu ý tứ của Cố Lan San, nắm tay của cô, cũng không dừng lại động tác của mình, dùng khẩu hình, từ từ nói: “Không sao, sau đó anh sẽ nghĩ biện pháp cho em, để em đi ra ngoài.”
Cố Lan San gật đầu một cái, vừa định mở miệng, ngoài cửa lại truyền tới tiếng nói của bà Thịnh mà bọn họ đã cho là lên giường đi ngủ: “Nhị Thập, lúc nào thì con xong? Mẹ muốn đi nhà vệ sinh.”
“Còn phải đợi một lúc nữa”
“Con nhanh lên một chút.”
“Ưmh......” Thịnh Thế đảo mắt, vừa giải quyết vấn đề sinh lý của mình, vừa nói với bà Thịnh ở bên ngoài, một câu hai nghĩa: “Có lẽ con sẽ còn lâu hơn nữa, cái đó ngắn như vậy...... Mẹ đi mượn tạm nhà vệ sinh của y tá đi, thuận tiện mang giấy vệ sinh tới, toilet hết giấy vệ sinh rồi.”
“Bên ngoài còn này, con mở cửa ra một chút, mẹ đưa cho con.”
“Mẹ, trọng điểm không phải là con muốn mẹ mang giấy, con lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241473/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.