Thịnh Thế cảm thấy đầu choáng váng, nhận lấy chiếc túi, giọng điệu lạnh nhạt: “Cám ơn.”
Sau đó không lên tiếng.
Cố Lan San ngồi ở một bên, vẫn quan sát Thịnh Thế, cô phát hiện bộ dạng xa cách của người đàn ông lại không hề có ý muốn nói chuyện, trong lòng lập tức cảm thấy thất lạc, chẳng lẽ anh không muốn nói gì về chuyện xảy ra đêm hôm đó sao?
Sắc mặt cô có chút cứng ngắc nhìn Thịnh Thế, làm sao cũng không bình tĩnh tự nhiên trở lại được, thậm chí dù cô cố gắng cũng không thể thốt nên lời.
Nếu là ngày trước, chỉ cần một biến hóa nhỏ của cô thì Thịnh Thế cũng có thể biết được cô vui hay buồn nhưng bây giờ cả người anh khó chịu lại có thể ngất bất cứ lúc nào, ý thức đặc biệt mơ hồ nên chỉ biết mở miệng nói với cô: “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lời của Thịnh Thế giống như một cây gậy đánh vào lòng Cố Lan San, anh đang đuổi cô sao?
Cố Lan San cảm thấy hết sức lúng túng, tay chân luống cuống ngây ngẩn một lúc mới vội vàng hấp tấp đẩy cửa xuống xe.
Cố Lan San xuống xe, tảng đá trong lòng Thịnh Thế cũng lập tức rơi xuống, anh cố gắng chống đỡ cơ thể, hạ kính xe nhìn cô gái bên ngoài.
Chờ cô rời khỏi anh mới có thể nhanh chóng rời đi, lúc này anh có ngất thì cũng không sao.
Bên ngoài gió lạnh, Cố Lan San xách đồ, vốn muốn trực tiếp đi vào trong chung cư nhưng cô lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241365/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.