Edit: Nhật Dương
Thịnh Thế không nói gì nhưng do cảm thấy chột dạ nên Cố Lan San đảo mắt dời đi đề tài, cô mở miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đưa em về nhà.” Thịnh Thế trả lời, lúc này Cố Lan San mới phát hiện khung cảnh ngoài cửa sổ rất quen thuộc, đã sắp tới cổng chung cư của cô rồi.
Nhanh như vậy đã phải xa Thịnh Thế rồi sao?
Trong lòng Cố Lan San dâng lên cảm xúc lưu luyến không nỡ rời xa.
Lúc trước cô chưa từng có cảm xúc như vậy, gần đây cô làm sao vậy, năm lần bảy lượt có cảm giác này?
Cực kỳ xa lạ, cực kỳ rung động.
Khiến cô trở tay không kịp mà lo được lo mất.
Cố Lan San rũ mắt suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra là vì sao, cô thật sự không nỡ xa Thịnh Thế, bởi vì cô không biết phải mất bao lâu nữa cô mới gặp lại anh, vì vậy cô lập tức lên tiếng nói: “Cái đó, anh ăn cơm tối chưa? Chúng ta cùng đi ăn cơm tối nha.”
Đây là lần đầu tiên Cố Lan San chủ động mời Thịnh Thế ăn cơm, trong lòng Thịnh Thế thật sự rất vui nhưng anh cảm thấy anh bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, sau ngày lên giường với cô thì anh cũng tỉnh táo lại, không muốn mình quá mức làm phiền cô, cho nên mặc dù anh rất muốn té xỉu trước mặt cô, để cho cô chăm sóc anh nhưng lý trí khiến anh cố gắng chống đỡ nói: “Một mình em ăn được không?”
Cố Lan San
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241364/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.