Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Cô không nhịn được giơ tay lên, chạm vào vết cắn của Thịnh Thế hôm qua trên người mình, đáy mắt lóng lánh, nhẹ nhàng mím môi, nở nụ cười.
Cô không biết rốt cuộc mình vui vẻ mừng rỡ vì cái gì.
Nhưng mà, cô cứ cảm thấy thẹn thùng và vui sướng ngập tràn trong đáy lòng mình không kiềm chế được.
Cố Lan San ngồi ở bên giường, cứ tự vui vẻ, khấp khởi trong lòng hơn nửa ngày, mới đi dép lê vào phòng tắm. Cô tắm rửa, đánh răng rồi mặc qua loa một cái áo choàng tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Trong phòng ngủ vẫn chỉ có một mình cô như cũ, cô cắn môi nghĩ, Thịnh Thế sẽ chờ cô ở phòng khách bên ngoài sao?
Trong lòng cô khẽ khẩn trương, đi tới đi lui trong phòng ngủ nhiều lần, sau đó mới lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi, kéo cửa, đi ra ngoài.
Trong phòng khách không có ai.
Cố Lan San nhíu nhíu mày, đi vào nhà vệ sinh trong phòng khách. Bên trong rất yên tĩnh, đèn cũng không bật, đẩy cửa ra, bên trong bày biện rất ngăn nắp, hiển nhiên là chưa có ai sử dụng.
Kỳ quái, Thịnh Thế đâu?
Đi đâu rồi?
Cố Lan San nghi ngờ xoay người, liền nhìn thấy trên bàn trà phòng khách có áo khoác của Thịnh Thế. Trong lòng Cố Lan San bình tĩnh trở lại, nghĩ, có lẽ Thịnh Thế có việc gì đó lên đã đi ra ngoài thôi.
Cô cười ngây ngốc, tung tăng nhảy tới trước bàn trà, giơ tay lên, hơi giận rỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241315/chuong-644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.