editor: lonbia
Anh đi đến bên giường, giơ tay lên, nhéo nhéo mặt cô, nhưng cô lại không có một chút cảm giác nào, anh câu môi, âm thầm mà bật cười hai tiếng, sau đó liền xốc chăn lên, nằm bên cạnh cô, thuận thế kéo cô vào trong lòng, tìm một tư thế thoải mái, tiếp theo cũng nhắm hai mắt lại.
...
...
Ngày hôm sau, khi Thịnh Thế tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã sáng trưng, ánh sáng mặt trời chói lọi chiếu sáng khắp nơi, tại những nơi tuyết động của tia khúc xạ, so với quá khứ ánh sáng chói mắt hơn rất nhiều.
Thời điểm Thịnh Thế bắt đầu, đầu óc có chút chậm chạp, anh lười biếng trở mình một cái, sau đó mới phát hiện trong lòng mình, dường như đang ôm chặt một thân thể mềm mại.
Anh sợ tới mức lập tức tỉnh ngủ, quay đầu nhìn lại, Cố Lan San vẫn đang ngủ say nét mặt xinh đẹp như cũ.
Tất cả xảy ra tối hôm qua, giống như thủy triều vậy, chậm rãi quay về trong đầu.
Một lần nữa Thịnh Thế ôm Cố Lan San vào trong lòng mình, anh nhìn chằm chằm cô một lát, liền tiến lên phía trước, rất ôn nhu hôn một cái lên trán của cô, thấp giọng gọi khẽ một tiếng: “Sở Sở.”
Cố Lan San không có chút phản ứng nào, vùi vào trong ngực của anh, an ổn ngủ tiếp.
Anh nhìn khuôn mặt khi yên tĩnh thật tốt, đáy lòng đặc biệt vui mừng, anh vươn tay, nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, tiếp đó cô nhăn mũi lại, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241297/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.