Trong phòng ăn mở máy điều hoà, nồi lẩu sau khi sôi nóng hổi, nhiệt độ trong phòng bao rất cao, Cố Lan San ăn một lúc, trên chóp mũi liền có một tầng mồ hôi mỏng, nhìn đặc biệt đáng yêu, Thịnh Thế cách nồi lẩu bốc khói bay lượn lờ mịt mù, nhìn Cố Lan San, ánh mắt anh có chút đăm đăm.
Cố Lan San nắm đôi đũa, tham ăn gắp một miếng măng, thuận thế liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, lúc cúi đầu xuống, cô mới kịp phản ứng được Thịnh Thế ngồi hơn nửa ngày cũng chưa đụng đũa, trong miệng cô ngậm miếng măng, lại ngẩng đầu lên, thấy Thịnh Thế nhìn mình chằm chằm, cô vừa nhai măng vừa ấp úng hỏi: “Sao anh lại không ăn?”
Thịnh Thế tỉnh táo lại, anh cười cười, Cố Lan San cũng đã cầm đũa lên, gạt miếng cà chua bên trên ra rồi gắp một miếng thịt bò, bỏ vào trong bát Thịnh Thế.
Thịnh Thế nắm đôi đũa trong tay vừa mới giơ lên, nhìn thấy trong bát mình có một miếng thịt, mặt mày anh lập tức phấn chấn, anh thoải mái nhãn nhã gắp miếng thịt kia lên, ăn vào, cảm thấy vô cùng có dư vị, giống như là ăn được một món sơn hào hải vị nào đó không thấy nhiều.
Cố Lan San đặc biệt thích ăn măng, cho nên cô cầm cái muỗng vớt trong nồi lẩu, mò ra được thịt đều bỏ vào trong bát của Thịnh Thế, Thịnh Thế ai đến cũng không cự tuyệt, thong thả ung dung ăn.
Gọi không ít món, tuy nhiên ăn được tám chín phần, hai người đã rất no nên gọi trà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241260/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.