editor: lonbia
Thịnh Thế càng nói như thế, Cố Lan San khóc càng lớn, cô giống như là lập dị, liều mạng mà ôm chặt lấy eo của Thịnh Thế, giọng nói đặc biệt đáng thương tội nghiệp: “Thập nhị, anh không biết e rất khổ sở, em cho rằng mình sẽ chết, bên cạnh em không có một người, em sợ mình chết... Loại cảm giác đó thực sự rất đáng sợ... Cả đời em chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế, Thập nhị anh có biết hay không, em thật sự nghĩ là mình đã chết...”
Nếu nói khi Cố Lan San vừa mới mở miệng, thật sự mang theo vài phần già mồm cãi láo, để cho bản thân mình yếu đuối, hiện tại cô như đang nói đùa vậy, nói ra những lời trong lòng mình, một bên nước mắt chảy ra một bên thút tha thút thít nói ra: “Thập nhị, không hiểu được khi em mở mắt, phát hiện mình còn sống, thế nhưng còn có thể thấy có người đứng bên cạnh em, trong lòng em cảm giác được có bao nhiêu tốt.”
Cả người Thịnh Thế từ từ cứng ngắc lại, vốn dĩ trong lòng anh sốt ruột lo lắng Cố Lan San khóc, bị lời nói của cô làm cho chấn động có chút không thể đập rồi.
Tay anh vỗ về phía sau lưng cô ngồi xổm ngang hông cô, biểu tình ngơ ngác, chậm chạp hồi lâu cũng không có nói ra một chữ.
Nước mắt Cố Lan San vẫn như cũ không ngừng, căn bản cô không có ý thức được lời nói của mình, cuối cùng khi Thịnh Thế nhiều lần vỗ vào lưng. Anh vào thời khắc cô nguy hiểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241194/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.