Thịnh Thế vừa nói vừa đứng lên, anh hoàn toàn quên mất trong phòng bệnh có chuông phục vụ, cả người liền hỗn loạn tính chạy ra ngoài tìm bác sĩ thật.
Cố Lan San tay mắt lanh lẹ lập tức bắt được ý phục của Thịnh Thế, sau đó nước mắt cứ thế mà tuôn, giống như là một dòng sông nhỏ chảy mãi không ngừng
Thịnh Thế muốn đi cũng không thể đi, nhìn Cố Lan San nước mắt không ngừng nắm y phục của mình, nhìn mình, bộ dáng kia không nói được khiến anh tan nát cõi lòng.
Anh cắn răng, giơ tay lên, muốn kéo tau cô xuống:
“Sở Sở, anh đi kêu thầy thuốc, em chờ một chút.”
Cố Lan San không nói hai lời, đột nhiên nhào vào trong ngực anh.
Đôi tay cô hung hăng ôm eo anh, cũng không nói chuyện, chỉ khóc, một lát sau nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh, bây giờ anh mới biết thì ra cô cũng có nhiều nước mắt như vậy.
Lòng Thịnh Thế bị Cố Lan San khóc mà tan thành từng mảnh, mặc dù anh không biết rốt cuộc bởi vì sao mà cô khóc, nhưng anh lại còn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như là dụ dỗ châu báu trân quý nhất, vừa cẩn thận, vừa nhu tình như nước.
Cố Lan San vẫn khóc như cũ, Thịnh Thế làm sao có thể cảm nhận được cảm giác nơi đáy long cô bây giờ, cô quan tâm tới nhiều người như vậy, nhưng nhiều người như vậy cuối cùng đều rời cô mà đi, cô muốn bắt cũng bắt không được, cô vẫn luôn rất kiên cường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241192/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.