Editor: Thư
Thịnh Thế chạy ngược về quảng trường, có rất nhiều bóng đèn mờ trên quảng trường, anh bốn bề tìm kiếm Cố Lan San, vừa đi vừa nghỉ, nhìn quanh hai bên, trong lúc bất chợt xoay người, lại thấy dưới ngọn đèn đóm leo lét là bóng dáng quen thuộc kia.
Cô đứng bên hồ ước nguyện, vươn tay, cảm lại suối nước nhỏ đang phun ra, nước vỗ hết vào tay cô, bốn phương tám hướng tản ra, có một ít tung tóe ướt cả y phục trên người, nàng lại không có né tránh, khóe môi hơi câu ra vẻ chơi như vậy vui.
Đèn ngũ sắc trong hồ ước nguyện vẫn không ngừng lóe lên, chiếu vào trên mặt của cô, chiếu ra các loại sắc thái-----
Thịnh Thế cứ thế đứng cách cô một khoảng, lẳng lặng đứng nhìn.
Cô giống như là một đứa bé đắm chìm trong thế giới riêng của ban thân, đôi tay trắng noãn đang vui vẻ nghịch nước.
Ánh sáng trên quảng trường hơi ảm đạm, không thể nhìn rõ ràng dung nhan và thần thái của cô, nhưng anh lại cảm thấy cô còn xinh đẹp hơn, rực rõ lóa mắt hơn bất cứ cảnh vật nào trên phố.
Cô chân thật đáng yêu đứng dưới ngọn đèn mờ ảo, chân thật khiến anh không thể không yêu.
Vốn là chạy về phía quảng trường tìm kiếm cô, lồng ngực anh phập phồng thở hổn hển, đã dần dần yên tĩnh lại. Anh đứng nghiêm ở đó, không biến sắc nhìn cô gái không kiêu căng không siểm nịnh vui đùa, lại phát hiện, muôn sông nghìn núi, Thiên Sơn Vạn Thủy, duy chỉ có cô là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241055/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.