Trong đầu của cô hiện lên một người, ánh mắt của cô lập tức có thể tìm chính xác vị trí của những thứ đó.
Ngay sau đó, trong đầu cô, cuối cùng hiện lên màu sắc sặc sỡ của một bức tranh, cô đem bức tranh đó, từ từ phóng to, phóng to, lại phóng to, hoàn toàn khớp với quảng trường này.
Cố Lan San kinh ngạc đứng ở đó.
Bên tai của cô, quanh quẩn những lời nói điêu ngoa tùy hứng và không lý lẽ.
“Nhị Thập, anh là đồ trứng thối, anh là tên lường gạt, anh nói em vẽ có thể hơn tất cả mọi học sinh trong trường, kết quả thì sao, kết quả tại sao em không được thưởng! Anh là tên lường gạt, anh có biết anh làm cho em mất mặt, em còn hả hê nói với Triệu Lỵ, em nhất định được hạng nhất! Anh......”
Có nhiều vệt sáng mang màu sắc khác nhau, một cô gái cột tóc đuôi ngựa không nói lời nào ném lên mặt của cậu thiếu niên.
Thiếu niên kia không tránh né, trên mặt, trên người đầy màu sắc, trên mặt lại mang ý cười nhợt nhạt, điệu bộ muốn gì được đó, giọng nói thương lượng: “Sở Sở, sau này có thời gian, anh sẽ biến bức tranh này của em thành sự thật.”
......
Ở bữa cơm này, Thịnh Thế mới vừa ăn được một nửa, nhận được điện thoại từ Ngự Thự Lâm Phong gọi tới.
Vẻ mặt của anh đầu tiên là cứng ngắc một chút, sau đó đứng lên, lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, nghe: “Có chuyện gì vậy?”
“Ngài Thịnh, lúc xế chiều cô San
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241053/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.