Rất nhanh có người bưng đồ ăn vào, cô y tá nhỏ thay Cố Lan San thả cái bàn trên giường xuống, dọn chén đũa ra, sau đó tự mình cầm cái muỗng uy hiếp Cố Lan San, trong miệng còn cười khanh khách nói: “Cô Cố, chuyện này đều là cô gây ra, nếu do cô gây ra thì cô phải giải quyết hết. Tại sao cô Cố có thể nghĩ quẩn như vậy, tự sát nha, nếu cô thật sự chết thì cái gì cũng không thể giải quyết được, hơn nữa tự sát cũng là chân chính trừng phạt những người yêu thương cô càng thêm đau đớn khổ sở thôi, cho nên có chuyện gì thì cũng đều có hướng giải quyết, cô xem cô có một người chồng tốt như thế này mà, chồng cô mỗi ngày đều trông nom cô trong phòng bệnh, cô nằm ở giường gầy như cành trúc, nhưng anh ấy so với cô còn gầy hơn nhiều đấy.”
Cố Lan San vừa ăn cháo, vừa nghe cô y tá nhỏ nói chuyện.
Cô nghe ra được cô y tá nhỏ này là người Bắc Kinh, hoàn toàn là giọng Bắc Kinh, lưu loát mà hoạt bát.
“Cô Cố, dáng dấp của cô đẹp như vậy, nếu chết sẽ rất đáng tiếc nha, trên thế giới này sẽ mất đi một mỹ nữ, tôi đã thấy rất nhiều minh tinh rồi, nhưng những minh tinh đấy cũng không có bộ dáng đẹp mắt như cô!”
Cô y tá nhỏ rất vui vẻ, chọc cho Cố Lan San cong môi lên cười thẹn thùng.
Cô y tá nhỏ thấy Cố Lan San cười, trong miệng càng thêm ngọt: “Cô Cố, cô cười càng đẹp hơn.”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241037/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.