Editor: Lovenoo1510
Nhưng bây giờ anh mới biết được cả đời này của anh nhìn như không gì làm không được, lại có ba chuyện bất lực: Gặp Cố Lan San, yêu Cố Lan San, mất đi Cố Lan San.
Thịnh Thế nghĩ tới đây, vẻ mặt như dần dần bình tĩnh lại.
Anh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cô gái nằm an tĩnh trên giường, mặt mày bỗng chốc trở nên nhu hòa.
Thật ra thì, chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi.
Dù hạnh phúc không phải cho anh.
Cô muốn trải qua cuộc sống của cô ấy, anh nên thả cô đi.
Trong tai anh giống như nghe được tiếng bài hát: “Nếu lãng mạn biến thành ràng buộc, tôi nguyện ý vì người lựa chọn trở lại sự cô đơn, nếu triền miên biến thành xiềng xích, hãy vứt bỏ lời hứa.”
“Vì tôi mất đi người, nên nhẫn tâm đóng vai người thương tổn, chỉ vì người rời tôi đi, nên vĩnh viễn chẳng rời được đi……….”
…
…
Cố Lan San cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài.
Đợi đến khi cô mở mắt, cô cảm thấy mình giống như đã ngủ lâu như một thế kỷ xa xôi.
Sau đó, có rất nhiều người vội vã chạy vào phòng, họ đều mặc áo trắng dài, đo nhiệt kế, đo huyết áp, còn có người nghe cả nhịp tim của cô nữa, nói tóm lại, có rất nhiều tay nhiều dụng cụ xuất hiện trên người cô. Hồi lâu, mới có người thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu, hình như nói với người nào đó: “Cuối cùng cô Cố cũng tỉnh lại rồi, thân thể còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241036/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.