Chỉ là, hoàn hảo có Thịnh Thế tồn tại.
Cố Lan San biết chuyện cha Hàn Thành Trì xảy ra chuyện đã là buổi tối hôm đó rồi.
Cô là từ trong miệng người giúp việc ở nhà mới biết, liền vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Thịnh Thế.
Thật ra thì Thịnh thế vẫn luôn đang đợi điện thoại của Cố Lan San, cô 1 giây trước gọi tới, 1 giây sau anh hẹn cô ra ngoài, thuận đường còn nói cho Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.
Bọn họ hẹn tại một quán cà phê trên Thập Lý Thịnh Thế.
Lúc Cố Lan San đến, Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân vẫn còn chưa đến.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San đi vào, liền đứng lên, tự mình kéo một cái ghế bên cạnh mình ra, động tác của anh mới vừa tiến hành một nửa, Cố Lan San đã lập tức nhào tới bên cạnh, bắt lấy cánh tay anh, giọng điệu run rất lợi hại:
“Thịnh Thế, chúng ta nên làm cái gì a!”
Thịnh Thế biết “nên làm cái gì” trong lời cô là chỉ phải làm thế nào để trợ giúp Hàn Thành Trì, anh không phân rõ rốt cuộc nét mặt bây giờ của cô là bởi vì yêu Hàn Thành Trì mới lo lắng như thế, hay thuần túy bởi vì là bằng hữu. Nhưng anh lại không có xâm nhập đi tìm hiểu, chỉ là nhẹ nhàng đem cô kéo vào trong ngực của mình, giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng, giống như là dụ dỗ một đứa bé, nói:
“Sở Sở, đừng sợ...... Anh sẽ nghĩ biện pháp, em đừng quên, Thành Trì cũng là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240918/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.