Hàn Thành Trì không có xe, Cố Ân Ân muốn để Hàn Thành Trì lái xe mình rời đi, Hàn Thành Trì lại lắc đầu một cái, nói mình có thể ngồi xe buýt cùng xe điện ngầm.
Hàn Thành Trì nói chuyện đặc biệt thản nhiên, đáy lòng Cố Ân Ân nghe vào cũng là từng hồi một lộn xộn.
Hàn Thành Trì đứng ở cửa Cố Gia, nhìn Cố Ân Ân vào cửa nhà, mới xoay người tránh ra.
Hàn Thành Trì chưa đi được vài bước, liền nghe được có người đứng ở phía sau kêu tên mình, anh quay đầu, thấy là bà Cố.
Hàn Thành Trì xoay người, cất bước, đi tới trước măt bà Cố, nụ cười dịu dàng, rất lễ phép hô một tiếng:
“Bác Cố.”
Nếu là lúc trước, bà Cố nhìn thấy Hàn Thành Trì, đều sẽ đầy mặt cười, đối tốt với Hàn Thành Trì giống như con trai ruột, nhưng bây giờ, bà ta lại chỉ kéo kéo khóe môi, miễn cưỡng cười cười, sau đó, sẽ mở miệng nói thẳng:
“Ta hi vọng cậu rời khỏi Cố Ân Ân.”
Không khí có chút xấu hổ.
Hàn Thành Trì hoàn toàn ngây ngẩn cả người, anh nhíu nhíu mày, nhìn cái bà Cố thoạt có vẻ được nuôi dạy rất tốt, giống như có chút không thể tin được.
Bà Cố cũng rất giận, định thần rỗi rãnh mở miệng:
“Thành Trì, cậu cũng đừng rất bác quá mức khó khăn, hiện tại Hàn gia ngã, Ân Ân đi cùng với cậu khẳng định không có hay ho. Hơn nữa, Thành Trì, cậu muốn cho Ân Ân, Cố Gia nuôi cậu với mẹ cậu sao? Nếu như cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240916/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.